Mặc dù giáo sư Hứa lo lắng cho Nha Tử, nhưng cũng biết tình hình của Dược Quán Tử, vì vậy vội vàng lắc đầu nói: “Cậu nghỉ một lát trước đi, Nha Tử nó... là vì đã dùng thứ kia, mặc dù tổn thương lớn, nhưng tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tôi đã được giải độc, vừa nghe thấy thứ đó thì hỏi: “Là đồng tiền đồng đó sao?”

“Ừ, đó là thứ liền mệnh với Nha Tử, vậy mà nó cứ thế mà dùng mất rồi!” Giáo sư Hứa vô cùng đau lòng nói.

Tôi nghe vậy thì lập tức buột miệng nói ra: “Cái đó sẽ không phải là thế thân chứ?”

Nghe đồn trong ngành trộm mộ này có một loại đồ vật vô cùng lợi hại, cái đó có thể lấy vật thay thế cho mạng người, nếu như bị người khác làm bị thương, cái thứ liền mệnh này sẽ cản lại một kiếp thay cho chủ nhân. Nhưng nếu như bạn muốn hại người khác, bạn cũng có thể đặt thứ này lên trên người kẻ địch, sau đó tự bạo.

Dưới tình huống đó, thương thế mà chủ nhân phải chịu sẽ nhẹ hơn kẻ địch, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, dù sao cái thứ trái với đạo trời này, khi dùng đương nhiên sẽ phải trả giá một chút gì đó.

 

Loại đồ thế thân này dùng máu tươi của chủ nhân kết hợp với chú thuật cổ xưa trải qua bảy bảy bốn chín ngày để tạo thành. Tỉ lệ thành công cực thấp, có khi hao tốn mất mấy năm cũng chưa chắc sẽ tạo ra được một cái dùng được, không ngờ tới vậy mà Nha Tử lại có cái này, lại càng không ngờ tới vậy mà anh ta sẽ sử dụng nó dưới tình huống như này.

Cương thi con hóa thành bãi nước đen dưới sự tấn công của đồng tiền đồng, như vậy Nha Tử cũng sẽ mất đi nửa cái mạng, lại cộng thêm cả khí độc kia... nếu như không kịp thời xử lý, sợ là sẽ lành ít dữ nhiều!

Xem ra sở dĩ giáo sư Hứa ngăn cản Dược Quán Tử lại, không phải là bởi vì Nha Tử không có chuyện gì, mà là bởi vì Dược Quán Tử đã nỏ mạnh hết đà, lúc này lại ra tay nữa, thân thể của ông ấy cũng sẽ không chịu nổi.

Lão Yên thở dài nói: “Thằng nhóc Nha Tử này từ nhỏ đã chịu rất nhiều cực khổ, lúc đầu khi năng lực của cậu ta chưa được kích phát, cũng chỉ có trí nhớ tốt để dựa vào, trong ngành nguy hiểm như 701 này, ngày nào chết đi cũng không biết. Vì vậy tôi và lão Hứa đã tốn sức ba bò chín trâu làm ra cho cậu ta một đồng tiền đồng như vậy, chính là sợ điều này, ai biết được...”

Sau đó ông ấy tự trách nói nếu ông ấy dùng máu đầu tim sớm một chút thì tốt rồi, mặc dù tổn thương cũng không nhỏ, nhưng cũng tốt hơn một chút so với loại dùng mạng đổi mạng này của Nha Tử.

“Máu đầu tim có thể đối phó với cương thi sao?” Tôi không quá tin tưởng.

Lão Yên ừ một tiếng: “Đây là tay nghề của Mô Kim hiệu úy, cậu không cần học cái này.”

Tôi gật đầu, sau đó nhìn về phía Nha Tử vẫn đang hôn mê: “Vậy bây giờ làm thế nào đây?”

“Cứ để tôi xem thử đi.” Cuối cùng Dược Quán Tử cũng chen vào nói, trước khi chúng tôi ngăn cản ông ấy, ông ấy đã cười nói: “Các cậu xem tôi thế này còn cứu được à? Để tôi cứ thế mà đi thì chẳng bằng cứu lấy Nha Tử, như vậy tôi đi rồi thì cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn.”

Ông ấy vừa nói vậy tôi mới chú ý tới sắc mặt của ông ấy đã như giấy vàng, dáng vẻ rõ ràng là đã không ổn lắm rồi.

****0:

“Cậu...” Giáo sư Hứa nghẹn ngào không nói nên lời, quay lưng lại không nói gì nữa.

Đoán chừng là ông ấy đã lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường, một mặt muốn cứu Nha Tử, mặt còn lại cũng không hi vọng vì cứu Nha Tử mà mất đi mạng của Dược Quán Tử.

Giọng điệu của Dược Quán Tử khó có khi mà nghiêm túc: “Đừng trì hoãn nữa, tự tôi có thể cảm nhận được, các anh chuyển cậu ấy qua đây, đặt nằm ngang!”

Mọi người do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn làm theo lời của ông ấy, giữa hai người một người đã sắp chết và một người còn có cơ hội sống sót, ai cũng biết là nên chọn như thế nào, chẳng qua nói cho cùng thì vẫn có chút không nhẫn tâm.

Dược Quán Tử nửa ngồi trên mặt đất, mỗi một cử động đều khá tốn sức lực, ông ấy vén mí mắt của Nha Tử lên, sau đó cười nói: “Đầu óc tôi đúng là hồ đồ rồi, mắt của cậu ấy vốn không giống với người bình thường, giáo sư Hứa, anh xem có muốn chữa luôn cả đôi mắt này của cậu ấy không?”

“Trước đó không phải cậu nói là không thể chữa được à?” Giáo sư Hứa hỏi.

Dược Quán Tử lắc đầu: “Trước đó không thể, bây giờ có thể.”

Chúng tôi đều không nghe hiểu được ý của ông ấy, nhưng mà có thể trị khỏi được tâm bệnh của Nha Tử thì đương nhiên là tốt, thế là bèn gật đầu.

Dược Quán Tử lại nở nụ cười, sau đó chỉ nhìn thấy ông ấy cầm dao găm lên cắt vào cổ tay của mình.

Ông ấy hạ dao rất ác, chúng tôi vừa định ngăn cản, máu tươi đã chảy ra ngoài, trước khi chúng tôi kịp nói gì ông ấy đã mở miệng nói: “Sở dĩ tôi được gọi là Thần Y là bởi vì thân thể này của tôi trái ngược hoàn toàn với Côn Bố máu toàn là độc, máu của tôi vừa hay có thể trừ độc. Vừa rồi vẫn kiên trì không dùng, vốn là nghĩ rằng mình còn có thể sống tiếp được, nhưng bây giờ xem ra...”

Đã tới lúc này rồi, ông ấy còn đang giải thích, nhưng mọi người nghe xong lại hoàn toàn không nói nên lời.

0.05983 sec| 2410.289 kb