Dù sao giáo sư Hứa và chúng tôi cũng không giống nhau, mặc dù ông ấy cũng là thành viên của 701, nhưng từ trước tới giờ đều chỉ dùng đầu óc, loại tình huống nguy hiểm như này đều có chúng tôi hộ tống ông ấy, vì vậy không coi nhẹ mọi chuyện được như chúng tôi.

“Lại là một cánh cửa, đừng nói là phải nhỏ máu nữa chứ! Nhỏ máu nữa là tôi sẽ ngã xuống đấy.” Nha Tử yếu ớt nói.

Giáo sư Hứa bước lên trước nghiên cứu một lát, sắc mặt thay đổi, chúng tôi tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì thì nghe thấy ông ấy nói cánh cửa đá này không có cơ quan, có thể trực tiếp đẩy mở được.

“Giống với lúc trước?” Lão Yên nhíu chặt mày, trước đó bên trong cánh cửa có thể trực tiếp đẩy mở chính là hắc diệu thạch và Phi Thi, không biết bên trong cái này lại có cái gì nữa?

Tôi cười nói trước đó đã xông qua nhiều cửa như vậy rồi, bất kể lần này nó có là cái gì thì cũng xông qua được, vừa nói tôi vừa bước lên trước đẩy mở cánh cửa ra.

Cửa đá vừa mở, ánh nến từ bên trong lọt ra ngoài, làm tầm mắt của chúng tôi càng rõ ràng hơn một chút.

“Là Ảnh cung!” Tôi nhìn một cái rồi khẳng định.

Sau đó tôi bước vào bên trong, lúc này vừa bước vào đã bị cảnh tượng trước mắt dọa tới… mấy chục thị nữ trông sống động như thật đang đứng ở hai bên Ảnh cung, trên tay mỗi người còn đang cầm đèn lồng được làm từ trúc, ánh nến được truyền tới từ trong tay của bọn họ, mà trên mặt mỗi người bọn họ đều nở nụ cười, dáng vẻ đó giống như là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nghe chủ nhân gọi.

Nếu như nụ cười này đặt trên người bọn họ khi bọn họ còn sống thì nhất định là sẽ vô cùng đẹp, nhưng bây giờ bọn họ đều đã chết hơn ngàn năm rồi, nụ cười này ở trên mặt bọn họ lại lộ ra vẻ vô cùng rợn người!

Ở giữa những thị nữ này trống rỗng, nhưng lại không nhìn thấy chủ nhân mà bọn họ phải hầu hạ.

Tôi đếm một chút, có tổng cộng hai mươi ba cỗ thi thể, tư thế của mỗi người đều có chút khác biệt, nhưng lại khác biệt không nhiều.

Giáo sư Hứa tiến tới gần trước một thi thể nữ nghiên cứu một lát, sầm mặt nói: “Là tạo thành bằng cách khi bọn họ vẫn còn sống thì đục ra một cái lỗ ở trên đầu, sau đó rót thủy ngân vào.”

Tôi nhíu chặt mày, trước thì có hố vạn người và tế máu, sau lại có thị nữ thủy ngân này, ấn tượng của tôi dành cho Tăng Hầu Ất phải gọi là từ quân tử văn nhã trực tiếp rơi xuống thành hôn quân bạo ngược.

Chẳng qua những thứ này đã là chuyện của nghìn năm trước, rốt cuộc cũng chẳng có liên quan gì với tôi, vì vậy cũng chỉ oán thầm trong lòng mấy câu, cũng không nhiều lời nói gì cả.

“Hình như là trên những chiếc đèn lồng này có chữ.” Giáo sư Hứa nói một tiếng, cầm kính lúp từ từ quan sát bắt đầu từ cỗ thi thể đầu tiên.

Tôi thấy dáng vẻ đó của ông ấy thì hẳn phải cần thời gian rất dài, bèn bắt đầu đi dạo ở trong Ảnh cung.

Trừ hai mươi ba cỗ thi thể này ra, bên trong Ảnh cung còn có một vài vật tuẫn táng khác, trừ một vài vàng bạc đồ ngọc ra, vậy mà còn có một lượng lớn nhạc cụ.

“Đây là sáo ống à?” Lão Yên chỉ vào hai cái nhạc cụ làm từ trúc đã mục nát nói.

Tôi nhìn qua, chỉ thấy hình dáng của sáo ống mà ông ấy nói vô cùng đặc biệt, giống như là một bên cánh của phượng hoàng, mỗi chiếc sáo ống đều dùng ba mươi ống trúc nhỏ dài ngắn không đồng nhất sắp xếp theo thứ tự, dùng ba sợi ống trúc mảnh được tước ra buộc lại mà thành, bề ngoài được trang trí lớp sơn lót đen và hoa văn tam giác màu đỏ, nhìn vô cùng đẹp.

Nha Tử nhanh chóng chụp ảnh chiếc sáo ống này từ đủ loại góc độ, cảm khái nói: “Bây giờ nước ta vẫn chưa từng đào ra được ống sáo, tôi chỉ từng nhìn thấy dáng vẻ của nó trên tài liệu lịch sử, Lão Yên, rốt cuộc trong ngôi mộ Tăng Hầu Ất này tích trữ bao nhiêu đồ tốt vậy?”

“Không biết, nhưng xem từ hiện tại, nếu như khai quật ngôi mộ này, sợ là đội khảo cổ cả mấy năm liền sẽ không cần làm chuyện gì khác nữa, chỉ cần nghiên cứu mấy thứ này thôi là được rồi.” Lão Yên nhún vai.

Sau đó chúng tôi còn phát hiện ra các loại nhạc cụ như khèn, đàn, đàn sắt vân vân ở trong Ảnh cung, nếu như trước mỗi nhạc cụ có một người ngồi, thật sự là có thể mở được một concert.

Lão Yên nói: “Thế này có lẽ là đã chuyển nơi bọn họ mở tiệc đón khách vào đây.”

Đúng vậy, vừa có thị nữ, vừa có nhạc cụ, ở thời đại đó cũng chỉ có thể dùng để mở tiệc đón khách hoặc là chơi đùa.

Gần như cả đoạn đường Nha Tử đều dùng máy ảnh chụp hình, lão Yên khuyên anh ta đợi ra ngoài để đội khảo cổ tiếp quản thì sẽ có thời gian cho anh ta chụp, anh ta lại cảm thấy chụp ở trong mộ mới là tài liệu mắt thấy tai nghe. Hơn nữa lỡ đâu mấy người ở đội khảo cổ hơi sơ ý để những thứ này gặp không khí bên ngoài, bị hỏng mất thì làm sao?

“Năng lực của Cố ThuậnChương cậu cũng không tin à?” Lão Yên bất lực nói.

Nha Tử hừ một tiếng: “Cái năng lực suýt nữa làm đội khảo cổ toàn quân bị diệt đó của ông ấy, ông bảo tôi tin?”

Lời này của anh ta nói tới lão Yên không còn gì để nói, cho dù biết tình hình lúc đó không phải là chuyện Cố ThuậnChương có thể giải quyết được, nhưng dù sao tổn thất lần này đã quá mức nghiêm trọng, vì vậy cũng không tiện bào chữa cho ông ấy.

0.15230 sec| 2409.188 kb