Chúng tôi đi dạo khắp Ảnh cung một lần, sau khi thật sự không tìm ra được bất kỳ thứ gì nữa thì mới nhìn về phía giáo sư Hứa.
Động tác của ông ấy rất chậm, mới nghiên cứu tới cỗ thi thể thứ mười một, mà hình như ông ấy đang gặp khó khăn gì đó trên cỗ thi thể này, nghiên cứu một lúc lâu rồi lại cũng không có động tĩnh gì, cứ ngây ngốc đứng yên ở đó.
Nha Tử vừa định đi qua gọi ông ấy, thì thấy giáo sư Hứa chợt duỗi tay ra, run rẩy bàn tay muốn sờ lên đèn lồng trúc trên tay của thị nữ đó.
Thấy dáng vẻ kích động của ông ấy, chắc là trên chiếc lồng đèn chúc này đã khắc lên thứ gì đó vô cùng có giá trị!
****5:
Nha Tử thấy ông ấy mê mẩn nghiên cứu thì cũng không đi quấy rầy ông ấy, mà nhàm chán đi chụp tất cả thi thể nữ bao gồm cả đèn lồng trên tay bọn họ, mỹ danh gọi là: Thu thập tư liệu.
“Đây, đây có phải là…” giọng nói kích động của giáo sư Hứa truyền tới, chúng tôi nhìn qua thì thấy tay của ông ấy đang đặt trên bả vai của bộ thi thể nữ số hai mươi hai, nhìn dáng vẻ đó chắc là đã thấy được thứ gì đó.
Nhưng mà lời của ông ấy còn chưa nói xong, vào ngay khoảnh khắc ông ấy chạm vào thi thể nữ đó, rầm một tiếng, vậy mà thi thể nữ đó đổ xuống, cũng cùng lúc đó, một đám sâu dài dài màu đen bò ra ngoài từ bên trong, giáo sư Hứa bỗng nhiên che gương mặt lại hét thảm một tiếng.
Lão Yên lập tức xông lên, kéo giáo sư Hứa lui về phía sau, đồng thời trực tiếp móc ống mồi lửa từ trong balo ra, thổi lửa rồi ném về phía những con sâu kia.
Những con sâu màu đen bị đốt cháy phát ra tiếng lốp bốp, ngọ nguậy thân thể rồi chết đi.
Nhưng âm thanh giống như là trứng gà phá vỏ này lại đồng thời phát ra từ trên hai mươi hai bộ thi thể khác nữa, tôi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy có vô số sâu giống với những con vừa rồi chui ra ngoài từ miệng, mũi, tai, hạ thể của những thị nữ, vậy mà những thị nữ này đã chỉ còn là vỏ rỗng, bên trong toàn là những con sâu màu đen.
Trong nháy mắt chúng tôi đã bị những con sâu này bao vây!
Tôi chỉ cảm thấy sau khi bị những con sâu này bò lên người, trên người lập tức nổi bóng nước, hơn nữa còn vô cùng ngứa, làm tôi không nhịn được mà gãi.
Nhưng mà bóng nước đó vừa gãi là vỡ, nước bên trong chảy ra ngoài, nhưng hễ những nơi bị nước chảy qua thì sẽ nổi lên một mảng bóng nước nhỏ, hon nữa cũng vô cùng đau.
“Sao lại có thứ đồ chết tiệt như thế này chứ!” Cho dù là người trí thức như giáo sư Hứa cũng không nhịn được mà mắng lên, sau đó ông ấy thả tay xuống, chỉ thấy trên gò má bên trái của ông ấy có một cái bóng nước rất to, hiển nhiên là đã bị sâu bò qua.
Ông ấy nhanh chóng giải thích nói: “Con này gọi là sâu nhiều chân, thường gặp được ở vùng nông thôn phía nam, nước tiểu của nó dính lên trên người sẽ nổi bóng nước, nhất định không được gãi, càng gãi lây lan sẽ càng nhanh.”
Nhưng ông ấy nói đã hơi muộn rồi, tôi phát hiện trừ đội trưởng Bạch có định lực vô cùng mạnh ra, những người khác đều đã không khống chế được mà gãi, cánh tay trên chân của mỗi người đều có không ít bọng nước to chừng hạt gạo, nhìn vô cùng đáng sợ.
“Mau nói làm thế nào đi!” Lão Yên vừa dùng lửa hun sâu nhiều chân vừa gào lên nói.
Bởi vì sâu thật sự rất nhiều, cho dù dùng lửa hun thì cũng có không ít sâu đột phá được vòng lửa, bò lên trên người chúng tôi.
Giáo sư Hứa cười nói: “Thật ra những con sâu này không có tính công kích, nhưng mà bởi vì nó thành hình bên trong cơ thể người, lúc vừa mới ra ngoài sẽ chui ra khắp nơi, trước tiên chúng ta rời khỏi chỗ này, đừng chặn đường đi của chúng nó là được.
Vừa nói ông ấy vừa dẫn đầu bước vào trong đám sâu nhiều chân, sau đó trực tiếp đi về phía ngược lại dưới sự nhấn chìm của bọn nó.
Sau khi ông ấy đi mấy bước, những con sâu nhiều chân đó lại chủ động rời khỏi thân thể ông ấy, sau đó tiếp tục gia nhập vào đại quân. Xem ra giáo sư Hứa nói không sai, bọn hó cũng có nơi mình muốn đi. Vì vậy chúng tôi cũng học theo giáo sư Hứa, chịu đựng sự buồn nôn mà đi ra ngoài.
Đợi sau khi chúng tôi rút ra khỏi vòng bao vây của sâu nhiều chân, giáo sư Hứa dạy chúng tôi bắt mấy con sâu nhiều chân nghiền thành vụn sau đó bôi ở trên miệng vết thương, qua khoảng chừng mười phút, vết thương đã không còn ngứa nữa, cũng từ từ phục hồi lại như ban đầu.
“Đây đúng thật là một loại sâu thần kỳ.” Tôi không khỏi cảm thán nói.
Tạo ra vết thương là nó, trị liệu vết thương cũng là nó.
Giáo sư Hứa cười nói: “Quy luật tự nhiên mà thôi, có rất nhiều lúc độc vật và thuốc giải đều sinh ra cùng nhau, chính là đạo lý này.”
Sau khi chúng tôi cảm thán xong, sâu nhiều chân cũng nhao nhao rời khỏi Ảnh cung từ cửa đá, không biết đã đi tới nơi nào rồi.
Rầm!
Sau khi con sâu nhiều chân cuối cùng rời khỏi cửa đá, hai mươi ba bộ thi thể nữ bị sâu nhiều chân cắn nuốt thành trống rỗng kia đồng loạt đổ xuống vỡ thành bột phấn.
Mà lúc này, phiến đá ở giữa đang được chúng tôi vây quanh từ từ lui về hai bên, một cái quan tài đen kịt một màu từ từ dâng lên.
Chúng tôi vừa rồi còn ung dung lập tức trở nên cảnh giác, trên tay mỗi người đều cầm vũ khí nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo