“Không còn dùng, là mang theo hay là không mang theo?” Đội trưởng Bạch nói, trực tiếp xem nhẹ một chuỗi dài lời nói trước đó của lão Yên.

Sắc mặt của lão Yên thay đổi, sau đó lẩm bẩm hai tiếng, lúc này mới lúng túng nói là ông ấy có mang theo.

Đội trưởng Bạch cười nói: “Sớm biết là Mô Kim giáo úy các con không thể nào ném thứ kiếm cơm đi được mà, lấy ra đeo vào đi.”

“Thầy?” Lão Yên kinh ngạc trợn to hai mắt.

Đội trưởng Bạch giải thích, nói không biết rốt cuộc bên trong quan tài có cái gì, nhưng trong lòng cứ cảm thấy bất an, bảo lần này lão Yên dùng phương pháp chân chính của Mô Kim giáo úy để mở quan tài, một khi thấy có gì không ổn thì lập tức dừng lại.

Lão Yên thấy dáng vẻ đó của bà ấy thì lập tức hiểu được tình thế nghiêm trọng, trực tiếp lấy ra một tấm bùa Mô Kim hình trăng khuyết phong cách cổ xưa đeo lên trên cổ.

Nhìn lão Yên như vậy, tôi mới nhận ra thân phận kẻ trộm mộ trước đây của ông ấy, mặc dù trước đây ông ấy đã từng nói với tôi, nhưng cũng không chân thật được như tận mắt nhìn thấy!

Môn phái đạo mộ được chia thành Mô Kim, Bàn Sơn, Tá Lĩnh, Phát Khâu, đều nói Phát Khâu có ấn, Mô Kim có bùa, Bàn Sơn có thuật, Tá Lĩnh có giáp, khi còn nhỏ tôi đã từng đọc qua những thứ này trên rất nhiều sách vở ở nhà, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên tôi chân chính nhìn thấy bùa Mô Kim.

Nghe nói, trong bốn môn phái này, phái Mô Kim được coi trọng nhất, cái gì mà “người thắp nến, ma thổi đèn” chính là điều mà môn phái của bọn họ lưu truyền ra ngoài.

Mặc dù lão Yên khi đeo bùa Mô Kim lên không có khác biệt gì quá lớn, nhưng hành động của ông ấy đã thay đổi.

Trước kia tôi rất ít khi thấy ông ấy có hành động đặc biệt gì trước khi mở quan tài, đều là tìm được cơ quan thì mở, nhưng lần này lại không như vậy, trước tiên ông ấy lấy từ trong balo ra một ngọn nến, đốt cháy, sau đó để vào góc phía Đông Nam của mộ thất, rồi lúc này mới từ từ đi về phía quan tài.

Tôi nhìn lại cảm thấy có hơi khó hiểu, tôi chỉ nhớ khi còn nhỏ tôi đều đặt cây nến ở góc phía Tây Bắc, xem ra quy củ của mỗi phái trong ngành này thật sự không giống nhau.

Lão Yên đưa hai ngón tay ra sờ lên chỗ tiếp nối giữa nắp quan tài và quan tài, vừa sờ vừa nghiêng tai lắng nghe, chắc là đang tìm cơ quan.

Sau khi sờ một lượt thì sắc mặt của ông ấy hơi thay đổi, đầu tiên là nghiêng đầu nhìn về phía cây nến không có thay đổi gì ở bên cạnh, sau đó mới tiếp tục sờ xuống dưới

Phù!

Đột nhiên, ngay khi lão Yên sờ tới đáy quan tài, tôi nghe thấy một tiếng “phù”, vậy mà ngọn nến vừa rồi còn đang cháy to lại đột nhiên tắt ngúm, hơn nữa hình như tôi còn nghe thấy tiếng thổi nến!

“Không… không phải là có quỷ chứ?” Giọng nói của tôi có hơi run.

Cho dù là cương thi hay là những quái vật và sâu biến dị gì khác, chúng tôi đều có thể nghĩ được đủ mọi cách để đối phó, nhưng với quỷ vô hình, chúng tôi lại không có cách nào cả, bởi vì nếu như quỷ không hiện thân, chúng tôi hoàn toàn không nhìn thấy được nó.

Tay của lão Yên rời khỏi quan tài, sắc mặt rất xấu nói: “Theo quy củ tổ sư gia để lại, trong quá trình trộm mộ, nếu như ngọn nến tắt, vậy nhất định phải đặt tất cả những đồ tuẫn táng đã lấy về lại chỗ cũ, sau đó rời khỏi mộ thất không được quay đầu lại, nếu không… nhất định sẽ có họa lớn!”

“Nhưng mà ông vẫn chưa ra tay lấy gì mà.” Tôi nhíu mày.

Lão Yên ừ một tiếng, nói kỳ quái chính là kỳ quái ở điểm đó, ngay cả quan tài chúng tôi cũng chưa mở mà ngọn nến đã tắt rồi, nếu không phải do oán khí của thứ nằm trong quan tài quá nặng, thì chính là có điều kỳ lạ gì khác.

Đội trưởng Bạch lại đề nghị để bà ấy đi mở nắp quan tài xem xem, đương nhiên là vẫn bị lão Yên gạt bỏ.

“Tôi không sờ thấy cơ quan, rất có khả năng quan tài này giống với Thương Thần nói, là không có gì khác biệt với quan tài bình thường cả…” Lão Yên đứng ở bên cạnh quan tài, mang vẻ mặt khó hiểu nói: “Nhưng nếu nói như vậy, sao lại đóng được thứ có oán khí nặng tới mức tôi vừa động vào thân quan tài mà đã có thể thổi tắt được ngọn nến rồi?”

Ông ấy bên đó đang cảm khái, đồng tử tôi lại đột nhiên co lại, chỉ thấy vào lúc lão Yên đang nói chuyện, nắp chiếc quan tài đen đó lại lặng yên không một tiếng động mà từ từ dịch ra, một cái móng màu đen duỗi ra từ bên trong, túm về phía cổ tay của lão Yên.

Tôi chẳng kịp suy nghĩ đã lập tức nổ súng, bởi vì bây giờ gọi lão Yên không chỉ sẽ không kịp, mà còn sẽ đánh rắn động cỏ.

Pằng!

Âm thanh viên đạn bắn trúng một vật thể truyền tới, nhưng da đầu tôi lại tê dại, bởi vì trước khi viên đạn bắn trúng vào thứ kia thì nó đã rụt tay lại. Quan tài đã mở kia lại giống như tôi đã xuất hiện ảo giác mà đóng lại một lần nữa, viên đạn bắn vào mặt tường phía sau quan tài, phát ra một tiếng trầm đục.

Lão Yên bị tôi làm kinh hãi tới nhảy dựng lên: “Trường An, cậu làm gì thế?”

“Vừa rồi thứ đó đã ra ngoài.” Tôi thuật lại một lần thứ vừa rồi đã nhìn thấy, nhưng bởi vì vấn đề góc độ nên chỉ có tôi nhìn thấy, những người khác đều là dáng vẻ không biết cái gì.

0.13600 sec| 2404.789 kb