"Được rồi, còn không mau đi?" Thương Thần nhếch miệng.
Lão Yên thở dài một hơi rồi đứng thẳng lên, sau đó miễn cưỡng mà bước về phía trước.
****9:
Bởi vì cửa gỗ này chỉ đủ rộng cho một người đi vào, cho nên chúng tôi chỉ có thể từng người một đi vào.
Lão Yên vốn đang đi ở phía trước, không biết nghĩ đến điều gì mà đột nhiên quay người nhìn về phía tôi: “Trường An, cậu đi đầu, tôi áp trận.”
“Cái gì?” Tôi có chút sửng sốt, bởi vì bình thường lúc chúng tôi xuống mộ đều là lão Yên dẫn đầu, dù sao ông ấy không chỉ có kinh nghiệm phong phú, mà thủ đoạn cũng nhiều, những lúc gặp phải vấn đề thì tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, có thể nói là người lãnh đạo tinh thần của chúng tôi, nhưng hiện tại lại đột nhiên đổi thành tôi, khiến tâm trạng của tôi không khỏi trở nên bồn chồn.
"Cậu không dám à?” Lão Yên nhướng mày.
Vốn tôi còn muốn từ chối, nhưng khi ông ấy nhướng mày như vậy, tôi lập tức bước tới phía trước rồi nói: "Có gì không dám chứ?"
Mặc dù những cái khác tôi không có nhưng lá gan thì luôn rất lớn, nếu không ngay từ đầu đã không đồng ý với lão Yên gia nhập 701 rồi!
Tôi giơ đèn pin lên rồi chậm rãi bước vào cánh cửa gỗ, Nha Tử đi theo phía sau tôi, nhưng trong miệng vẫn luôn lải nhải liên miên, nói là lão Yên đang cố ý bồi dưỡng tôi.
Mặc dù hiện tại 701 trông có vẻ bình thường, nhưng nhân sự nòng cốt thực sự quá ít, thế hệ trẻ lại càng ngày càng tàn lụi, những người biết một chút giống như tôi lại càng ít, e là lão Yên đang có ý định đào tạo tôi thành lĩnh đội đời tiếp theo của 701.
“Anh đừng có mà nói mò.” Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
Lĩnh đội đời tiếp theo luôn mang theo điềm gở, vì theo truyền thống của Trung Quốc, bình thường đều là do lĩnh đội đời trước đã già hoặc sắp chết thì mới có thể sắp xếp như thế, nhưng hiện tại lão Yên vẫn còn nhảy nhót tưng bừng rất tốt mà.
Nha Tử cười ha ha, mặc dù không nói lời nào, nhưng vẻ mặt kia của anh ta rõ ràng là đang nói lão Yên có suy nghĩ như vậy.
Tôi chợt cảm thấy áp lực hơn, bởi vì 701 không giống những ngành khác, người lĩnh đội của ngành này không chỉ cần có đầu óc lãnh đạo mà còn phải có năng lực phi thường, nếu không thì làm sao có thể dẫn cấp dưới của mình đi vào ngôi mộ lớn này đến ngôi mộ lớn khác?
Nha Tử hẳn là đang nói lung tung rồi?
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc tự an ủi mình như vậy.
Sau khi bước vào cánh cửa gỗ và đi được khoảng năm mét, tôi không còn tâm trạng tiếp tục nói chuyện chọc cười với Nha Tử nữa, bởi vì môi trường ở đây cũng quá mức ngột ngạt rồi!
Một lối đi chỉ đủ cho một người đi qua, hai bên là tường mộ cao nối liền với đỉnh mộ, trông giống như đang đi vào một cỗ quan tài khổng lồ vậy.
Tôi thở nhẹ một hơi, sau đó làm một dấu tay ra hiệu cẩn thận rồi mới từ từ tiến về phía trước.
"Hoàn hồn."Nha Tử gần như dán chặt vào lưng tôi từ lúc nào không hay, sau đó thản nhiên nói một câu.
Mà lúc này tôi mới nhận ra mình đã mất tập trung và suýt nữa đã tông thẳng vào tường, nhưng ở trước mặt tôi cũng xuất hiện một ngã ba đường, có thể chọn đi tiếp hoặc đi sang hai hướng bên cạnh.
Tôi cau mày: “Mọi người chú ý một chút, có chỗ không thích hợp, sao tôi có thể thất thần ở một chỗ như thế này được?”
Không phải tôi coi trọng bản thân mà là do bất cứ ai rơi vào một môi trường nguy hiểm như vậy chắc chắn sẽ không thất thần nổi, bởi vì loại hành động này chính là tự mình tìm chết, chứ đừng nói một người đã trải qua mấy lần sinh tử giống như tôi, càng khó có thể đùa giỡn với mạng sống của chính mình.
"Tại sao nơi này có thể xây thành cái dạng này được? Quan tài có thể vào được sao?” Lão Yên đi ở cuối cùng, giọng nói có chút xa xăm.
Tôi nhìn lối vào ở trước mặt mà ngay cả người hơi béo cũng không thể đi qua kia, cũng cảm thấy lời nói của lão Yên khá có lý: “Đây có thể là cơ quan chống trộm, mọi người phải giữ vững tinh thần.”
Nói đến đây, tôi lại thương lượng với đám người lão Yên một chút rồi quyết định đi vào lối rẽ ở bên tay trái, dù sao từ xưa đến nay cứ hễ có việc lớn là nước tôi sẽ lấy trái làm trọng, cho nên tôi mới nghĩ phía bên trái rất có thể sẽ gần với chủ mộ hơn.
Nhưng ngã rẽ này vẫn không trở nên rộng hơn, nó vẫn là lối đi chật hẹp như cũ. Không nói tới cơ quan, chỉ cần đi vào dạng lối đi này trong một khoảng thời gian dài đều có thể khiến người ta phát điên.
"Trường An, cậu tăng nhanh tốc độ thử xem!” Lão Yên hét lên.
Tôi đáp lại một tiếng, dưới chân cũng tăng nhanh tốc độ, nhưng sau khi đi được một lúc thì lại gặp được một chỗ rẽ khác, sau khi rẽ trái vẫn là đường mộ như cũ.
Cho nên, sau khi tôi rẽ bảy tám cái ngã rẽ thì cuối cùng tôi cũng dừng bước: “Lão Yên, xem ra chúng ta có mối quan hệ mật thiết với mê cung rồi."
Lần này không giống với mộ Tàm Tùng, bởi vì mộ Tàm Tùng là một trận pháp, người rơi vào trong đó sẽ mất đi khả năng phán đoán, còn cái ở trước mắt này mới là một mê cung thật sự!
Cũng chính là loại trò chơi mê cung mà chúng tôi thường sử dụng để giết thời gian khi buồn chán, nhưng thứ ở trước mặt chúng tôi rõ ràng là cao cấp hơn nhiều.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo