Tôi đang nói thì tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng ầm ầm ầm.
Quả nhiên, vài giây sau, một hòn đá to giống như hòn đá trước đó từ đầu bên kia của lối đi lăn nhanh qua đây, cán qua hòn đá tôi vừa ném rồi lăn ầm ầm vào lối đi bên trái, sau đó biến mất không thấy gì nữa …
Mà hòn đá vừa nãy bị tôi ném đã biến thành một đống bột mịn!
"Trời ạ, thứ này đáng sợ quá đi." Nha Tử đứng dậy, có lẽ là vì chân trái không dám dùng lực nên đã cúi đầu nhìn tảng đá từ phía sau trong tư thế của kim kê độc lập(*), khoa trương cảm khái một câu.
(*)Kim kê độc lập: là hình ảnh chú gà trống đứng bằng một chân. Đầu hướng lên cao trong tư thế đứng thẳng, đầy khí chất vương giả.
Tôi không để ý đến anh ta tiếp tục ném đá vào lối đi, tôi ném liên tiếp năm viên đá, lúc này mới không còn hòn đá nào tiếp tục lăn xuống.
"Tổng cộng là bảy hòn đá, đúng là không để cho người khác sống mà." Lão Yên suy tư nói.
Tôi gật đầu, lăng mộ này lúc đầu khai quật thì mọi thứ dường như vẫn bình thường, nhưng từ sau khi tiếng chuông vang lên, nó lại lộ ra một mặt quỷ dị! Người chưa vào mộ đã có thể bị ảnh hưởng đến mức phát điên hoặc tự sát, huống chi những người đã vào mộ như chúng tôi?
Xem ra lối đi trong lăng mộ ngay từ đầu không có nguy hiểm chỉ là để cho chúng tôi có cơ hội thở dốc mà thôi, từ khi bước vào lăng mộ hắc diệu thạch chính là từng bước sa vào nguy hiểm.
"Bây giờ có thể đi rồi." Tôi lau mồ hôi trên trán, tiếp tục dẫn đầu, nhưng vừa di chuyển, âm thanh chuyển động của kim la bàn trên tay khiến tôi giật mình.
Tôi nhanh chóng lấy nó ra, thấy hướng của cây kim đã thay đổi, hướng Tây Nam biến thành lối đi thẳng tắp trước mặt chúng tôi.
Lão Yên đi theo phía sau tôi đang định lui về phòng thủ, thấy vẻ mặt tôi thay đổi thì liền hỏi có chuyện gì vậy?
Tôi thở hắt ra và nhìn lên đỉnh mê cung: "Nó đang di chuyển!"
"Di chuyển?" Lão Yên cầm lấy la bàn, nhìn xong thì sắc mặt cũng tối sầm xuống.
****2:
Tôi kể lại tình hình cho mọi người: “Theo ý tôi thì nên đi bên trái. Cơ quan này vừa bị phá hủy, hướng Tây Nam đã thay đổi. Khả năng có hai lý do! Thứ nhất, mê cung này có thể di chuyển, có nghĩa là toàn bộ mê cung đều là một cơ quan lớn, bố cục có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Thứ hai, la bàn có thể đã mất tác dụng, và như đã nói trước đó, chủ nhân của lăng mộ này cố tình dẫn chúng ta đi sang hướng khác."
Tôi nghĩ dù có đi bên trái thì cuối cùng cũng sẽ đến nơi do chủ của lăng mộ này chỉ định, như vậy thì đi bên trái chắc chắn sẽ an toàn hơn.
Lão Yên buông tay, nói mọi việc trong mê cung đều do tôi quyết định, những người khác cũng không tỏ vẻ phản đối.
Nhìn vào ánh mắt tin tưởng của họ, tôi không khỏi nắm chặt tay, dẫn đầu bước lên lối đi bên trái.
Bởi vì những hòn đá lớn đã bị tôi dẫn đi, nên toàn bộ hành lang không có âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân của mọi người, để tiết kiệm sức lực, Nha Tử đặt tay lên vai tôi, tiến lại gần tôi nói: "Trường An, cậu có cảm thấy chỗ này có gì kỳ lạ không?
“Kỳ lạ?" Tôi nhướng mày rồi lắc đầu, cảm thấy mọi chuyện đều khá bình thường.
Giọng điệu của Nha Tử có chút bối rối: “Không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy giống như có một đôi mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình, nổi cả da gà rồi này."
Nói xong, anh ta còn nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy gì cả.
Tôi duỗi tay vỗ nhẹ lên vai anh ta để an ủi: “Không sao đâu, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền!”
Anh ta ậm ừ không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn những móng tay gần như cắm sâu vào da thịt tôi, có thể thấy anh ta vẫn đang rất lo lắng.
Nha Tử vừa nói xong lời này, tuy không có cảm giác gì, nhưng tôi vẫn đề cao cảnh giác, mặc dù hòn đá đã bị dẫn đi, nhưng chưa chắc trong lối đi này sẽ không có cơ quan nào khác.
Đi được hai ba phút vẫn không có chuyện gì, tôi dần dần yên tâm, nhưng tay Nha Tử lại ngày càng dùng sức, tôi nghi ngờ bả vai mình đã bị anh ta bị ghim nát luôn rồi.
“Có chuyện gì với anh thế?” Tôi dừng lại và nhìn anh ta.
Anh ta nói như sắp khóc: “Tôi, tôi không biết nữa, tôi chỉ cảm thấy dường như thứ đó đang nhìn chằm chằm vào tôi, hơn nữa … cách tôi càng ngày càng gần.”
Tôi thấy anh ta trông không giống như đang giả vờ nên lớn tiếng hỏi xem những người đứng sau anh ta có cảm thấy như vậy không. Nhưng kỳ lạ là không ai trong số họ cảm thấy như vậy, đều giống như tôi, cảm thấy mọi thứ rất bình thường.
Nghe được câu trả lời này, sắc mặt Nha Tử càng thêm khó coi: "Tôi thật sự cảm nhận được, Trường An, nó, ở cuối hành lang!"
"Không sao đâu, chúng ta qua đó nhìn xem." Lòng tôi cũng chùng xuống, rốt cuộc đây là thứ gì, sao chỉ có Nha Tử mới có thể cảm nhận được, hơn nữa chỉ dựa vào ánh mắt thôi đã có thể dọa Nha Tử sắp khóc đến nơi luôn rồi?
Lá gan của Nha Tử không quá lớn so với chúng tôi, nhưng cũng không hề nhỏ, nếu không trong mộ Tàm Tùng anh ta cũng đã bị hù chết rồi, sao lại bị một ánh mắt dọa được?
Phải biết rằng lúc trước khi chúng tôi bị rất nhiều con tằm nhìn chằm chằm cũng không thấy anh ta có phản ứng thái quá như vậy!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo