"Trường An, tình hình hiện tại thế nào rồi?” Lão Yên hỏi.
Tôi bị kéo đến hoa mắt váng đầu: “Nó đang kéo chân tôi!”
“Thương Thần, chuẩn bị!” Lão Yên nghe câu trả lời của tôi xong thì hét lên một câu.
Mà điều này cũng khiến lông tơ toàn thân của tôi dựng đứng: "Lão Yên, ông đừng có mà làm loạn, tôi còn chưa muốn chết."
"Yên tâm đi, không chết được đâu.” Lão Yên trả lời tôi một cách không có thành ý, sau đó tiếp tục nói: “Thương Thần, chú ý vị trí đã phán đoán.”
Tiếng nạp đạn lên nòng vang lên, giọng nói vô trách nhiệm của Thương Thần cũng truyền tới: "Nghe được, tôi cam đoan sẽ không bắn chết cậu ta."
Nghe giọng nói cà lơ phất phơ của Thương Thần, tôi chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, mặc dù anh ta có biệt danh là Thương Thần, nhưng dù sao tôi cũng chưa tận mắt nhìn thấy, hơn nữa nơi này tối tăm đến mức không nhìn rõ mục tiêu, chỉ dựa vào âm thanh thôi thì liệu có ổn không?
Còn nữa, súng thực sự có tác dụng với cương thi không?
Pằng!
Không đợi tôi kịp suy nghĩ rõ ràng thì Thương Thần đã ra tay, tiếng súng vang lên phía trên khiến đầu óc của tôi lập tức trở nên trống rỗng.
"Còn không mau chạy, đứng yên đó làm gì!" Giọng nói lo lắng của lão Yên truyền đến.
Lúc này tôi mới giật mình nhận ra bàn tay đang kéo lấy chân tôi đã buông lỏng, tôi vội vàng cong người rồi bò về phía trước một khoảng nhất định, sau đó tôi nhanh chóng chống hai tay xuống đất để đứng dậy, cuối cùng là chạy về phía lão Yên.
Lão Yên đã sớm làm tốt công việc tiếp ứng, cho nên ngay khi nắm được cánh tay của tôi thì ông ấy đã hỏi thế nào rồi.
Tôi chưa kịp trả lời thì sắc mặt ông ấy đã thay đổi vì vết máu trên tay của tôi: "Không ổn, trước tiên lui về đã!”
Những người khác nghe thấy thì lập tức tập trung lại một chỗ, sau đó nhìn bóng tối xung quanh mà lòng còn sợ hãi.
"Cậu sao rồi?" Người lên tiếng đầu tiên là Dược Quán Tử, mặc dù ông ấy rất muốn ho nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, có lẽ là sợ hấp dẫn cương thi tới đây.
Lão Yên nói: “Tay Trường An đã bị cương thi tóm lấy!”
Tôi nhanh chóng giải thích: “Là tôi tự mình làm chảy máu, hẳn là không có độc.”
“Còn dám nói không có độc? Chờ cậu biến thành cương thi rồi mới chữa trị à?” Lão Yên tức giận đến thở hổn hển.
Bị ông ấy chặn họng như vậy khiến tôi á khẩu không trả lời được, cho nên đành phải khuyên nhủ: “Nếu hiện tại lui ra ngoài, vậy chẳng phải mọi nỗ lực trước đó đều thành uổng phí hết sao?”
Có lẽ lão Yên không muốn tiếp tục nói chuyện với tôi nữa nên đã kéo tôi lui về phía ngoài, đồng thời nói một câu: “Đều lui về trước đã.”
Những người khác cũng không có ý kiến gì, nên mọi người nhanh chóng lui ra ngoài cửa đá.
Khi đèn pin trên tay của Nha Tử được bật lên, chỉ thấy anh ta kinh ngạc nói: “Trường An, bàn tay của cậu đều đã thấy xương rồi, sao cậu còn chống đỡ nổi chứ!”
Kỳ thật tôi chỉ biết vết thương trên tay mình không nhẹ, nhưng lại không ngờ sẽ bị thương nghiêm trọng đến thế, cho nên sau khi nghe Nha Tử nói câu này, tôi đã cảm thấy bàn tay của mình trở nên đau hơn.
“Dược Quán Tử, tranh thủ thời gian kiểm tra cho cậu ta đi.” Lão Yên cau mày nói: “Bàn tay của cậu ta đã đen hết rồi…”
****5:
Dược Quán Tử mang theo túi nhỏ của mình, sau đó từ từ đi qua.
Chỉ thấy ông ấy nâng tay của tôi lên rồi nhìn thoáng qua: “Thêm chút nữa là thành cương thi rồi.”
“Ông đừng có dọa tôi.” Tôi nhìn thoáng qua vết thương, chỉ thấy nó hơi đen thôi, sao có thể nghiêm trọng giống như ông ấy nói được?
Những chuyện khác có thể tôi không hiểu, nhưng việc bị cương thi cào thì tôi đã quen rồi, dù sao hồi nhỏ tôi cũng đã từng bị cương thi cào một lần, nói thế nào thì lần này cũng không thể nghiêm trọng như lần đó chứ?
Bang!
Lão Yên dùng tay vỗ mạnh vào trán tôi: “Cậu cho rằng nếu thật sự nghiêm trọng như vậy, có phải cô Tứ cũng kịp thời tới cứu cậu lần hai phải không?”
Tôi im lặng không nói nên lời, bởi vì sau khi trải qua mộ Tàm Tùng, tôi đã hoàn toàn hiểu được thực lực của cô Tứ khủng bố đến mức nào, tôi biết nếu chuyện này thật sự nghiêm trọng đến mức đó, người ở đây quả thực không có một ai có thể cứu tôi, cho nên lúc bị lão Yên mắng thì tôi không hề cảm thấy tức giận chút nào.
"Vậy, vậy bây giờ còn có thể trị không?” Tôi hơi hoảng trước những gì ông ấy nói.
Có lẽ là vì không muốn để ý đến tôi nên lão Yên chỉ hừ một tiếng, trong khi Dược Quán Tử ở bên cạnh vừa ho khan vừa đưa bàn tay run rẩy lấy ra một lọ thuốc chữa thương từ trong túi: “Ăn đi.”
Tôi cũng không nói hai lời trực tiếp nuốt xuống, sau đó tôi nghe thấy Dược Quán Tử hỏi tôi vì sao tôi không hỏi nó là thuốc gì?
"Không cần hỏi, dù sao ông cũng không làm hại tôi.” Tôi cười hì hì nói.
Dược Quán Tử gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người, nhóc con, cậu còn trẻ nhưng tâm tính không tệ."
Tôi được ông ấy khen thì cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy lời nói này của ông ấy có chút kỳ lạ, chúng tôi là đồng đội, cho nên tôi tự nhiên sẽ tin tưởng bọn họ, nhưng nói đến việc dùng người… Tôi nhìn thoáng qua lão Yên, chẳng lẽ điều này là đang nói đến ông ấy sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo