“Vậy cứ xem thử chủ nhân của ngôi mộ này muốn dẫn dụ chúng ta tới nơi nào đi.” Tôi xoa tay: “Nếu cứ ở trong mê cung thì chúng ta sẽ chỉ biết bó tay không có cách, nhưng chỉ cần có đích đến, chúng ta sẽ luôn có cách đối phó."
Tôi vừa nói xong, lão Yên lập tức mỉm cười: "Cũng coi như là một cách, được rồi, vậy sẽ dựa theo cách cậu nói thử xem!"
Nghe lão Yên nói xong, trong lòng tôi rất tò mò, ý của ông ấy là kỳ thật ông ấy còn có biện pháp khác?
****0:
Sau khi lão Yên nghe tôi dò hỏi thì chỉ cười không đáp, chỉ lấy la bàn trong túi ra rồi ném cho tôi: “Trường An, cậu nghĩ gì thì làm đó đi!”
Nếu lúc này tôi vẫn không hiểu ý của ông ấy thì tôi đúng là một tên đầu gỗ ngu ngốc, tạm thời không đề cập đến việc ông ấy có thực sự muốn bồi dưỡng tôi thành lĩnh đội sau này của 701 hay không, nhưng ông ấy chắc chắn là có ý định bồi dưỡng tôi.
Cho nên tôi cũng không nói nhiều nữa, cầm lấy la bàn xác định phương hướng một chút rồi nói: "Tuyến đường của chúng ta quả nhiên đã bị lệch, cho nên lúc này chúng ta phải bò qua, đợi cho đến khi xác định được phương hướng ở góc rẽ tiếp theo rồi mới đổi hướng."
Vốn tôi muốn đi ngược lại, nhưng việc đi ngược lại ở trong mê cung kỳ thật là một hành vi cực kỳ không lý trí, sau khi lùi lại thì rất có thể bạn sẽ không còn ở vị trí như lúc đầu nữa, đến lúc đó sẽ xuất hiện một tình huống phức tạp hơn.
Vì vậy, cho dù lúc này có rất nhiều nguy hiểm thì tôi chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Những người khác thấy lão Yên tạm thời giao quyền quyết định cho tôi thì cũng không ai có ý kiến gì, mọi người lần lượt bò trên mặt đất, bò xuyên qua những cọc gỗ có gai nhọn, sau khi đứng lên lần nữa thì đều không nhanh không chậm đi theo phía sau tôi.
Đi được chừng hai ba phút thì lại xuất hiện một góc rẽ, tôi nhìn vào la bàn ở trong tay thì thấy hướng Tây Nam rõ ràng là ở phía bên trái.
"Xem ra mê cung này là một hình tròn!” Tôi ra hiệu: "Lúc chúng ta mới tiến vào vẫn luôn đi về hướng Tây Nam, nhưng hiện tại sau khi rẽ phải bảy tám lần thì hướng Tây Nam lại chạy sang bên trái. Nếu nói nó không phải là hình tròn thì chính là gặp quỷ.”
Nha Tử cười hì hì: "Cậu muốn nói thì cứ nói đi, đừng suốt ngày kêu quỷ quỷ nữa, nghe rợn cả người.”
Tôi vừa định phản bác lại anh ta, nói là một người có thể diệt cả Phi Thi như anh ta mà còn sợ quỷ à? Chợt nhớ tới dáng vẻ lo lắng của lão Yên và giáo sư Hứa, tôi lập tức nuốt lời này vào bụng, sau đó cười ha ha nói: “Anh không thể sợ quỷ, bởi vì càng sợ thì con quỷ này càng thích tìm tới anh.”
Nha Tử bị tôi dọa sợ đến mức co rúm người về phía giáo sư Hứa, khiến giáo sư Hứa mỉm cười bất lực.
"Vậy thì rẽ trái thôi.” Sau khi tôi xác nhận lại phương hướng trên la bàn thì lên tiếng.
“Cẩn thận!”
Ai ngờ tôi vừa nhấc chân lên thì Nha Tử đi theo phía sau tôi đã hét lên, theo sau là viên đạn của Thương Thần, “pằng” một tiếng đã bắn vào vị trí phía trước chân của tôi, chỉ cần anh ta bắn chếch lên trên chút nữa thôi là đã bắn phế cái chân này của tôi rồi.
Nhưng tôi không nhìn thấy gì cả...
Tất nhiên là tôi biết bọn họ sẽ không làm chuyện vô ích, thế là tôi đã xoay đầu hỏi bọn họ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Hình như tôi nhìn thấy một thứ giống như một con thỏ màu xám." Nha Tử nói một cách không chắc chắn.
Mà Thương Thần càng trực tiếp hơn, nói anh ta nhìn thấy con thỏ đó định cắn tôi nên mới nổ súng, có quỷ mới biết bị một con thỏ ở trong mộ cắn trúng có biến thành thỏ không?
Tôi trực tiếp phớt lờ câu nói sau cùng của anh ta, quay đầu nhìn về phía cái lỗ nhỏ do Thương Thần tạo ra ở phía trước chân mình, đồng thời không dám tin nói: “Đây là trong mộ, con thỏ này chui ra từ chỗ nào vậy?”
Huống chi, khắp nơi trong mê cung đều trống rỗng, rốt cuộc thì con thỏ kia có thể chạy đi đâu?
Nếu như nói vừa rồi là do tôi chỉ chú ý đến phía trước mà không chú ý đến dưới chân của mình thì bây giờ nó đã đi đâu rồi?
Nha Tử và Thương Thần cũng không thể giải thích được, còn đám người lão Yên đứng ở phía sau bọn họ càng không biết rõ ràng.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra: “Xem ra trên con đường này còn có điều bí ẩn khác, tôi sẽ đi lên phía trước một đoạn, sau khi xác định không có vấn đề gì thì mọi người hẵng đi lên.”
“Trường An!" Nha Tử nói: "Cậu không thể tự đặt mình vào nguy hiểm được."
Tôi xua tay bảo anh ta đừng nói nữa, chỉ cần anh ta chuyên tâm giúp tôi quan sát bốn phía, còn Thương Thần thì sẵn sàng hỗ trợ tôi bất cứ lúc nào là được.
Thực ra thì tôi cũng không muốn làm anh hùng đâu, nhưng do lối đi này quá chật hẹp, nếu như tất cả mọi người cùng đi lên, một khi xuất hiện con thỏ mà họ nói đến, cho dù chúng tôi có muốn lùi lại thì cũng không có chỗ nào để rút lui, nói không chừng sẽ chết cả đám, còn không bằng để tôi đi thăm dò sâu cạn trước rồi lại nói.
Tôi chăm chú nhìn về phía trước chân mình rồi lại bước lên lối đi bên trái, lần này không có chuyện gì xảy ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo