"Lão Yên, kêu mọi người đề phòng!” Tôi đột nhiên cao giọng.

****4:

Lão Yên vội hỏi tôi có phải đã phát hiện ra điều gì không?

"Vẫn chưa, nhưng ông không cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ à? Tại sao một thứ quý giá như vậy lại được sử dụng ở bên trong một ngôi mộ trống?” Tôi sờ lên khối đá đen ở dưới tay, trong lòng càng lúc càng bất an.

Những người đang bị đá đen làm cho khiếp sợ cũng bị một câu nhắc nhở này của tôi làm tỉnh táo lại.

Lão Yên nghiêm nghị nói: “Trường An, cậu nhất định phải cẩn thận.”

Tôi vừa muốn trả lời thì chạm phải một bàn tay lạnh ngắt, lập tức nổi giận nói: “Nha Tử, anh làm cái gì mà im lặng không lên tiếng vậy, hù chết tôi rồi!”

“Trường An, cậu đang nói cái gì vậy?" Giọng nói của Nha Tử từ xa truyền đến, khiến cho toàn thân tôi cứng đờ như bị điểm huyệt, cái lạnh của đá đen xâm chiếm cả người tôi, khiến toàn thân tôi bị đông cứng.

Tôi đặt tay lên bàn tay không quen biết, ngay khi tôi vừa định rút về thì đã bị đối phương nắm lấy, móng tay dài đâm vào da, cảm giác nhức nhối này cuối cùng cũng khiến tôi tỉnh táo lại: Nơi này thế mà lại có một con cương thi!

Không cần suy nghĩ, tôi lập tức rút súng ra bắn một phát, đám người lão Yên cũng bị tiếng súng làm cho giật mình, một hai người trong số họ còn hỏi tôi đang xảy ra chuyện gì, cũng không có ai dám tự tiện xông tới.

"Là cương thi!” Tôi hét lên một câu, sau đó liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay đã bị bắn nát kia, sau đó xoay người lại, cũng không kịp suy nghĩ liền chạy lại gần đám người lão Yên.

Nhưng vừa chạy được hai bước thì tôi đã va phải một bức tường, không đúng, là đụng phải một con cương thi. Bởi vì nó đang chuyển động, cho nên ngay khi tôi vừa chạm vào đã nghe được âm thanh xé gió thổi vào người.

Tôi không dám cử động quá nhiều, bởi vì tôi vẫn chưa xác định được đây là con cương thi ở phía sau đã đuổi kịp hay là ở nơi này không chỉ có một con cương thi, cho nên tôi chỉ có thể nhanh chóng né tránh để nó không làm mình bị thương.

Nhưng đồng thời, vết thương trên mu bàn tay cũng truyền đến cơn đau nhức dữ dội, tôi rút con dao găm ở bên hông ra rồi nghiến răng rạch vết thương thành một cái lỗ lớn hơn, để máu chảy ra ngoài. Tuy nhiên, trong nháy mắt tôi đã cảm thấy bàn tay này đã không còn cảm giác nên đã hét lớn: “Lão Yên, mau nghĩ cách, cánh tay của tôi sắp phế rồi!”

Nói xong tôi cởi bỏ quần áo, để lộ hình xăm Cửu Long trên lưng.

Rốt cuộc thì hình xăm này có thể ngăn cản được cương thi ở cấp bậc nào cũng khó mà nói được, nhưng thà có còn hơn không, cũng tốt hơn không có gì cả.

Cũng không biết là do hình xăm Cửu Long này có tác dụng hay là do cương thi nhất thời thả tôi ra, nói tóm lại tôi đã có được một khoảng thời gian ngắn để thở dốc, sau đó lập tức tiến lại gần đám người lão Yên.

Đồng thời, bọn họ cũng chạy về phía tôi để hỗ trợ, chỉ là Thương Thần lại sợ ném chuột vỡ bình mà không dám nổ súng, cho nên trong lúc nhất thời chỉ có thể bị động né tránh.

Đèn lồng ở trong tay giáo sư Hứa và Nha Tử lung la lung lay, rõ ràng là bọn họ đang chạy điên cuồng.

Nhưng giây tiếp theo, tôi thấy họ đều dừng lại, mọi chuyển động của bọn họ cũng đều dừng lại, ngay cả ngọn nến trong đèn lồng cũng dường như không chuyển động.

Sau lưng truyền đến một cơn đau dữ dội, tôi cảm thấy phản ứng của mình dường như đã chậm mất nửa nhịp, sau hồi lâu tôi mới ngã phịch xuống đất, sau đó tôi cảm thấy có thứ gì đó đang kéo mình lại.

Cơ thể của tôi cọ sát trên mặt đất, cơn đau rát khiến tôi tỉnh táo từ đầu tới cuối, nhưng tôi biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi nhất định sẽ chết ở đây!

Tôi lần mò trong túi, thậm chí cũng mặc kệ bản thân móc ra được thứ gì cũng đều ném nó lên người của cương thi, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó!

Nhưng trái ngược với dự đoán, con cương thi này rõ ràng không dễ đối phó như vậy, những thứ này nện ở trên người nó hoàn toàn không có một chút tác dụng gì.

"Trường An, nói chuyện.” Giọng nói của lão Yên ở cách đó không xa truyền đến.

Tôi lập tức mở miệng nói: "Nói cái gì?”

“Gì cũng được!” Giọng nói của lão Yên rất khẩn trương, tôi chợt hiểu ra, ông ấy làm như vậy là đang dựa theo thanh âm của tôi để đoán ra vị trí của tôi.

Nhưng lúc này, tôi thực sự không biết phải nói gì, cho nên chỉ có thể rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt, lão Yên lại quát: "Nói chuyện với Nha Tử đi!"

"Nói, nói gì với tôi đi." Không biết Nha Tử đang ở chỗ nào đột nhiên hét lên một câu, khiến tôi chợt nảy ra một ý: "Này, không phải anh nói là sẽ bảo vệ tôi à?"

Có câu nói này mở đầu, tôi lập tức biết bản thân nên nói cái gì rồi, cho nên tôi lập tức nói chuyện phiếm với Nha Tử: "Anh nhìn anh đi, suốt ngày ngây ngốc, còn nói muốn làm đại ca bảo vệ tôi, hừ, cũng không thấy anh bảo vệ tôi lần nào, sao anh không qua đây?”

Thực ra lúc này tôi cũng không còn biết mình đang nói cái gì nữa, chỉ biết không ngừng nói chuyện.

Theo lời tôi nói, đám người lão Yên đã biết được vị trí của tôi, mà tôi cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần của họ.

0.14867 sec| 2425.219 kb