"Không được, lúc này tốt nhất không nên tách ra.” Lão Yên không đồng ý, cau mày nói: "Tuy nói chúng ta rất có thể đã bỏ lỡ điều gì đó, nhưng một cái quan tài lớn như vậy, chỉ cần không mù thì sẽ không có khả năng bỏ qua nó được, cho nên, nếu nơi này thật sự không có quan tài, vậy mọi người phải cẩn thận một chút."
Lão Yên phân tích cũng không sai, cho nên giáo sư Hứa nhất thời không tìm được gì để phản bác, nhưng Dược Quán Tử hiếm khi mở miệng lại lên tiếng: "Chúng ta cũng không thể luôn bị vây khốn ở đây được?"
Tôi gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, lão Yên, ông để tôi đi đi. Mặc dù không thể chiếu sáng lên tường mộ, nhưng tay luôn có thể sờ đến, ít nhất là phải sờ tới lối ra, đồng thời không thể ở đây quá lâu."
Người ở chỗ này cũng chỉ có tôi là người thích hợp nhất. Mặc dù tôi không có kiến thức sâu rộng như đám người giáo sư Hứa, cũng không nghiên cứu kỹ lưỡng về mộ táng giống như lão Yên, nhưng tôi lại biết chút ít về hai thứ này, cho nên tôi là người phù hợp nhất để đi tìm hiểu.
Lão Yên cũng biết đây là cách tốt nhất nên cũng không từ chối, chỉ dặn tôi nhất định phải cẩn thận, nếu có khác thường thì phải lập tức rút lui.
"Yên tâm.” Tôi đưa đèn lồng cho Nha Tử ở bên cạnh, dù sao tôi mang theo cũng vô ích, thậm chí còn vướng víu.
Tôi dựa theo trí nhớ, bước về phía bức tường mộ ở bên cạnh, bởi vì phải đi trong bóng tối, cho nên tôi bước đi rất chậm rãi, phải một lúc lâu thì tôi mới chạm vào bức tường.
Nhưng vừa chạm vào đã khiến tôi không khỏi rùng mình, lạnh quá!
Quả thực giống như chạm vào một khối băng đã trải qua chín mùa đông liên tiếp vậy.
Bức tường này được làm bằng gì? Rõ ràng cách mặt đất không xa, tại sao nhiệt độ có thể thấp như vậy?
Tim tôi đập thình thịch, không đúng, không phải do nhiệt độ thấp mà là do bản thân bức tường này có vấn đề, bởi vì lúc chúng tôi đứng ở bên cạnh cũng không hề cảm giác lạnh chút nào.
Tôi áp người vào tường, cẩn thận sờ từng li từng tí, nhưng qua một lúc sau thì hai tay của tôi tê đã run lên vì lạnh, thỉnh thoảng còn phải rút về rồi hà hơi và xoa xoa tay một chút.
Khi rẽ vào góc cua đầu tiên, tôi lấy từ trong túi ra một con dao găm và đặt nó xuống đất, sau đó mới tiếp tục sờ tiếp.
“Thế nào rồi?” Lão Yên lớn tiếng hỏi, có lẽ là do không nhìn thấy tôi nên có chút lo lắng.
Tôi đang mò mẫm trên bức tường lạnh lẽo, chỉ cảm thấy bức tường trơn nhẵn này giống như một khối băng thật, nên cảm thấy kỳ lạ nói: “Tôi không cảm nhận được chất liệu của bức tường mộ này, chỉ thấy nó lạnh buốt như khối băng, nhưng chắc chắn không phải là khối băng thật, vào thời điểm đó có vật liệu nào có thể hấp thụ ánh sáng và có nhiệt độ thấp như vậy không?”
“Có một loại.” Giáo sư Hứa trả lời tôi: "Mọi người đã từng nghe qua đá huỳnh quang chưa?"
"Đá huỳnh quang?” Tôi lặp lại: "Có phải là dạ minh châu không? Nhưng dạ minh châu có thể phát sáng trong bóng tối mà?"
Giáo sư Hứa nói: "Cậu chỉ biết loại đầu tiên, không biết loại thứ hai. Một phần nhỏ trong đá huỳnh quang có thể phát ra ánh sáng, đó chính là dạ minh châu, nhưng vẫn còn một phần lớn đá huỳnh quang không phát ra ánh sáng.
Hơn nữa một phần lớn của đá huỳnh quang không phát ra ánh sáng này có một phần nhỏ có thể hấp thụ ánh sáng và toàn thân lạnh buốt, giá trị của nó còn cao hơn dạ minh châu, thứ này có tên gọi là đá đen, là một trong những kỳ trân dị bảo mà các vương công quý tộc ở thời cổ đại thích sưu tầm nhất.”
Tôi đột nhiên cảm thấy thứ giống như khối băng ở dưới tay của mình có chút khác biệt.
Nhưng Nha Tử càng thẳng thắn hơn tôi: "Vậy thứ này đáng giá bao nhiêu?"
"Hiện tại cậu có đưa những thứ này cho người khác thì cũng không có ai cần.” Thương Thần hừ lạnh một tiếng.
Nha Tử cũng hừ một tiếng: "Một người chỉ biết đến súng đạn như anh thì đừng có mở miệng, nếu anh có bản lĩnh thì đi đào toàn bộ bức tường ở đây trở về đi, như vậy thì đạn của anh có dùng cả đời cũng không hết."
Nha Tử nói đúng, dù sao thứ này từ trước đến nay cũng không chuẩn bị cho người bình thường, những người thích những thứ này là những người có tiền nhưng không có chỗ để tiêu, chưa kể những viên đá đen này còn đến từ mộ nước Tăng, giá trị sưu tập của nó hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Giọng nói của Thương Thần đột nhiên cao lên mấy độ: "Thật không?"
"Các cậu đang nghĩ gì thế? Những thứ này đều là đồ của quốc gia, đến lúc đó đội khảo cổ khai quật ra, các cậu cũng đừng làm tôi mất mặt!” Lão Yên quát to.
Nha Tử lẩm bẩm: "Không phải chỉ nói đùa một chút thôi sao, thứ này không thể bí mật mang về à? Không được, tôi phải chạm vào thứ kỳ lạ này mới được."
Nghe anh ta nói như vậy khiến tôi có chút dở khóc dở cười, nhưng điều tôi đang nghĩ trong lòng lại có chút khác với anh ta.
Từ trong lời nói của giáo sư Hứa là có thể nghe ra giá trị của khối đá đen này, nhưng dù là vương công quý tộc thì cũng không thể sở hữu số lượng lớn như thế được, bởi vì vật hiếm thì quý, nếu nhiều quá chắc chắn sẽ không còn hiếm nữa, nhưng mộ thất này lại xa xỉ như thế, toàn bộ tường mộ đều được làm bằng đá đen!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo