Tôi bước về phía trước từng bước một, một tay cầm đèn pin, một tay cầm súng lục, đi từng bước khoảng ba bốn mét.
"Không có chuyện gì nữa rồi, mọi người đều đến đây đi.” Tôi xoay người kêu bọn họ.
Sau đó tôi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Nha Tử và Thương Thần, dù cho đang đứng cách xa như vậy, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ sự hoảng sợ ở trong đáy mắt của bọn họ, tiếp đó chỉ thấy Thương Thần giơ súng về phía tôi, trong khi Nha Tử gào lớn kêu tôi mau rút về.
Pằng! Pằng! Pằng!
Ba viên đạn liên tiếp bắn về phía sau tôi, khiến tôi vô thức quay lại, chỉ thấy một viên đá tròn vo đang lăn nhanh về phía mình…
Lăn?
Trong đầu tôi hiện lên từ này, đây rõ ràng là một con đường bằng phẳng, tại sao lại có đá lăn?
Nhưng tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì ba viên đạn do Thương Thần bắn ra đều không có tác dụng gì với hòn đá, chỉ thấy cái thứ này sắp ép tôi thành bánh thịt mà thôi.
Tôi quay đầu lại, trực tiếp dùng tốc độ chạy nước rút mà chạy thẳng về phía đám người Nha Tử.
"Nhanh, Trường An, nhanh lên nữa!" Nha Tử gần như sắp khóc rồi, anh ta không tự chủ được mà bước một chân lên hành lang, rõ ràng là muốn giúp đỡ tôi.
Đúng lúc này, một con thỏ xám xuất hiện trong ánh mắt của tôi!
"Đừng đi lên!” Tôi vừa chạy vừa hét lên, nhưng đã quá muộn.
Bởi vì Nha Tử lo lắng đến mức không nghe thấy lời của tôi, mà tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn con thỏ nhe hàm răng sắc nhọn ra rồi cắn một phát vào cổ chân trái của Nha Tử, cuối cùng trực tiếp lấy đi một miếng thịt.
Nha Tử rít lên một tiếng không di chuyển, nhưng Thương Thần lại di chuyển, chỉ thấy anh ta nhanh chóng ngồi xổm người xuống đồng thời nhấn cò súng.
Pằng!
Viên đạn sượt qua cổ chân của Nha Tử và bắn thẳng vào đầu của con thỏ, khiến cho đầu của nó bị nổ tung.
Bởi vì quãng đường chỉ có vài ba mét ngắn ngủi, cho nên tôi chỉ mất có vài giây là đã chạy tới, nhưng lúc này Nha Tử vẫn đang cúi gập người về phía trước vì cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Nhưng tiếng ầm ầm do hòn đá lăn ở phía sau tạo ra đã gần như ở bên tai, khiến đồng tử của tôi co rút lại, tôi nhào về phía trước rồi ôm ngang eo của Nha Tử, sau đó đạp một cước lên người của Thương Thần, khó khăn lắm tránh thoát được hòn đá đang lăn xuống kia.
Nhìn hòn đá lớn ầm ầm lao vào lối đi bên phải rồi biến mất không thấy gì nữa, tôi thở ra một hơi thật dài: “Cũng may là chúng ta không có cùng đi.”
Nếu cùng đi, chẳng may có một người phản ứng chậm hơn thì có lẽ toàn bộ chúng tôi đã bị tiêu diệt rồi!
Nha Tử trước tiên là bị thỏ cắn, sau đó là bị tôi ném phải lăn một vòng, khi định thần lại thì anh ta đã chỉ vào mũi tôi nói: “Tôi nói này Trường An, cậu không thể đối xử nhẹ nhàng hơn với tôi được à, da mịn thịt mềm này của tôi không chịu nổi cảm giác bị ném đi như vậy đâu.”
Vốn dĩ sắc mặt của mọi người đều rất ngưng trọng, nhưng bị dáng vẻ dở hơi này của anh ta lẫn vào thì ai nấy cũng đều mỉm cười.
“Ai ôi, không được cười, Dược Quán Tử, ông nhìn cổ chân của tôi xem có phải là muốn phế luôn rồi không?" Sau khi Nha Tử chọc cho mọi người bật cười thì lúc này mới biết đau.
Dược Quán Tử đổi vị trí với giáo sư Hứa, sau đó đưa tay ra nắm chặt lấy cổ chân của Nha Tử rồi nhìn kỹ, nhưng vừa nhìn đã khiến cho sắc mặt của ông ấy trở nên vô cùng khó coi.
"Sao, sao vậy?" Nha Tử vốn chỉ muốn nói đùa thôi, nhưng hiện tại nhìn thấy vẻ mặt này của Dược Quán Tử thì bị dọa cho sợ hãi, sau đó hỏi thẳng ông ấy là chân của mình có phải là phế rồi không?
"Khụ khụ khụ..."
Nhưng Dược Quán Tử lại đột nhiên ho dữ dội, ho đến mức không thể thẳng lưng lên được, hồi lâu sau cũng không có trả lời, khiến chúng tôi gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng cũng không thể làm gì khác.
****1:
Đợi mấy phút, khi tôi nghi ngờ Dược Quán Tử sắp ho đến văng phổi ra ngoài thì cuối cùng ông ấy cũng dừng lại, đứt quãng nói: “Nghiêm trọng thì, có chút nghiêm trọng, nhưng sẽ không, sẽ không phế.”
Sắc mặt của Nha Tử đầu tiên là cứng đờ, sau đó đen mặt nói: “Ông nói chuyện có thể đừng thở dốc được không, dọa tôi sợ muốn chết!”
Anh ta vừa dứt lời, Dược Quán Tử còn chưa kịp nói gì thì giáo sư Hứa đã đưa tay vỗ nhẹ vào trán anh ta, ý bảo đừng nói lung tung.
Tôi hiểu ý của giáo sư Hứa, nhìn Dược Quán Tử ho thành bộ dáng như này chắc chắn là bị bệnh gì đó rất nặng, lời Nha Tử nói lúc nãy đúng là có chút thô lỗ.
Nha Tử cười hề hề hai tiếng rồi im lặng, Dược Quán Tử vất vả lắm mới bớt ho, ôn hòa nói: "Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, ông so đo làm gì?"
Vừa nói ra lời này, giáo sư Hứa cũng không thể nói Nha Tử nữa, chỉ là trên mặt ông ấy hiện lên một tia lo lắng, rõ ràng là hướng về phía Dược Quán Tử.
Dược Quán Tử lại mở ba lô lấy ra một chai thủy tinh, bên trong dường như là nước tinh khiết.
Nhưng khi Nha Tử nhìn thấy thì lập tức run rẩy: "Ông, ông, ông ... muốn làm gì?"
Thấy phản ứng của anh ta giống với tôi lúc nãy, tôi không khỏi cười, nói Dược Quán Tử nhất định là muốn chữa chân cho anh chứ còn gì nữa?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo