Ai biết lời này của tôi lại chọc trúng tổ ong vò vẽ, Nha Tử trực tiếp hét lên: “Cậu đã bao giờ thấy người nào dùng axit để chữa chân chưa?"
Axit?
Tôi nhìn vào lọ thủy tinh đã được Dược Quán Tử mở ra, chất lỏng không màu không mùi bên trong đong đưa theo động tác tay của ông ấy. Phản ứng đầu tiên của bất kỳ ai cũng là dùng nước để rửa vết thương, sao lại là axit, hơn nữa ông ấy lấy axit ra để làm gì?
Ai biết Dược Quán Tử lại thản nhiên nói: "Không dùng axit, chân của cậu mới thật sự bị phế."
Vừa nói vừa đưa cho Nha Tử một viên thuốc giống với loại gây tê mà tôi đã ăn trước đó, nhưng Nha Tử lại liều mạng lắc đầu không chịu uống, giáo sư Hứa cũng có chút do dự hỏi Dược Quán Tử, axit này có chữa được chân thật không?
Tôi tin điều này nhất định là xuất phát từ sự tin tưởng đối với Dược Quán Tử, nếu không đổi lại là một người bình thường lấy axit ra nói nó có thể trị thương cho người khác thì chắc đã bị đè xuống đất đánh cho một trận rồi.
Dược Quán Tử tốt tính giải thích: “Đây không phải là axit nồng độ cao, nó đã được pha loãng gấp trăm lần. Con thỏ kia có gì đó kỳ lạ, miệng vết thương bị nó cắn có xu hướng thối rữa từ bên trong. Dùng axit có thể đốt phần thịt thối đi để thịt mới mọc ra. Hoặc chỉ có thể dùng dao nhỏ cạo sạch phần thịt này, nhưng nếu dùng dao thì có lẽ sẽ không kịp, cuối cùng có thể sẽ còn tổn thương đến xương cốt. Nha Tử, cậu nghĩ sao?”
Cuối cùng ông ấy ôn hòa nhìn Nha Tử, yêu cầu Nha Tử đưa ra lựa chọn.
Nha Tử cắn răng, bình tĩnh nhìn vào lọ axit trên tay Dược Quán Tử. Một lúc sau, anh ta cầm lấy mấy viên thuốc nhét vào miệng, hàm hồ nói: “Ông đừng có mà chữa phế chân tôi, nếu không cho dù ông có là thần y của 701 đi nữa thì tôi cũng sẽ đánh ông tàn phế."
“Không cần cậu đánh, tôi đã sắp chết rồi." Dược Quán Tử cười khẽ một tiếng, tuy ông ấy không biểu hiện ra cảm xúc gì, nhưng chúng tôi lại nghe ra sự buồn bã không thể giải thích được trong câu nói này. Tôi nhìn lão Yên thăm dò, ông ấy khẽ lắc đầu với tôi, hiển nhiên đã biết Dược Quán Tử không sống được bao lâu.
Tôi nhìn vẻ mặt hiền lành cùng tốc độ xử lý vết thương rất nhanh của Dược Quán Tử, không khỏi có chút khó chịu. Tuy ông ấy không tiết lộ nhiều, nhưng nhìn thoáng qua, y thuật của ông ấy nhất định rất tốt, chỉ là không thể tự chữa được cho mình...
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi tôi cảm khái vạn vật trên đời không được như ý muốn, Dược Quán Tử đã nhanh chóng đổ axit lên mắt cá chân của Nha Tử, xèo một tiếng, miệng vết thương có hơi biến đen của Nha Tử nhanh chóng bị thiêu không còn một miếng.
Dược Quán Tử nhanh chóng lấy ra một con dao thon dài cắt phần thịt cháy ra, sau đó lại lấy ra một lọ nhỏ, đổ bột thuốc màu xám bên trong lên toàn bộ miệng vết thương, cuối cùng chỉ dùng một lớp băng gạc quấn lên: “Khoảng thời gian thịt mọc ra sẽ hơi ngứa, cậu phải cẩn thận không được chạm vào nước, tiếp theo khi đi đường chỉ cần cẩn thận chút là được."
"Còn có thể đi đường được sao?" Nha Tử kinh ngạc: "Y thuật của ông lại tiến bộ lên một tầm cao mới rồi!"
Anh ta vừa nói ra những lời này, trên mặt Dược Quán Tử nhanh chóng hiện lên vẻ buồn bã, có lẽ dù y thuật có cao hơn thì ông ấy vẫn không thể tự cứu mình, nhưng rất nhanh ông ấy đã thu lại cảm xúc, khiến tôi cảm thấy dường như đó chỉ là ảo giác.
Ông ấy cười nói: “Có thể đi được, nhưng chỉ nên đi chậm thôi. Gặp nguy hiểm cũng đừng hấp tấp lao tới.”
Lời nói của Dược Quán Tử hiển nhiên là có ý trách móc, nhưng Nha Tử lại không dám lên tiếng, nếu vừa rồi không nóng nảy thì anh ta đã không bị thương.
Sau khi xử lý xong vết thương cho anh ta, tôi nhìn thi thể con thỏ nằm trong hành lang, không biết đạn của Thương Thần làm bằng gì, khiến đầu con thỏ bị xẻ thành tám mảnh mà phần thân màu xám thì vẫn còn nguyên vẹn, trông không khác gì những con thỏ bình thường.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy nó cắn xuống một miếng thịt trên mắt cá chân của Nha Tử, có lẽ tôi còn tưởng đó chỉ là một con thỏ bình thường thôi.
“Đây là chủng loại gì?” Lão Yên từ phía sau đi lên phía trước, quay đầu hỏi giáo sư Hứa.
Giáo sư Hứa nói, chỉ dựa vào cơ thể thì không thể nhìn ra, đầu đã nát nên không có cách nào để phân biệt. Nhưng loài thỏ bình thường rất hiền lành, hiếm khi như thế này, có khả năng là nó đã chui vào lăng mộ nhưng lại không ra được, sau đó chịu ảnh hưởng của lăng mộ mà biến dị.
Lời nói của ông ấy không có cách nào chứng thực được, nhưng con thỏ đã chết, sẽ không có ai rối rắm về điều này.
"Đi thôi?" Lão Yên hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: "Ai biết còn có bao nhiêu hòn đá kia nữa. Trên mặt đất bằng phẳng mà nó có thể lăn nhanh như vậy, chắc chắn là do có trợ lực. Tôi đoán ở cuối con đường này chắc chắn có cơ quan tương ứng."
Lão Yên nhìn tôi, rõ ràng là đang đợi tôi nói ra giải pháp.
Tôi liều mạng chọc dao găm vào khe hở trên tường, đợi nửa ngày mà vẫn không thấy cơ quan nào khác, lúc này tôi mới yên tâm gỡ vài viên đá xuống.
Sau đó, tôi nhặt một hòn đá và ném thẳng vào lối đi: "Cơ quan chỉ có thể được kích hoạt bởi trọng lượng. Một khi cảm nhận được thứ gì đó trong lối đi, hòn đá lớn sẽ được cơ quan giải phóng và nghiền nát những thứ trong lối đi thành bùn."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo