Hiện tại 701 lấy lão Yên đứng đầu, cho nên việc dùng ai hay không dùng ai cũng là do lão Yên quyết định.
Nhưng nhìn dáng vẻ lơ đễnh của mọi người, tôi chỉ cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, nên dứt khoát chuyên tâm để Dược Quán Tử trị thương cho mình.
Trong túi của Dược Quán Tử có rất nhiều chai lọ, nhìn thế nào cũng đều giống như một vị bác sĩ đi lại khắp nơi ở thời cổ đại, dù sao tôi cũng không nhìn thấy dấu vết của thuốc tây, tất cả đều là những viên thuốc đen sì và một số thứ như bột phấn.
Sau khi ông ấy cho tôi ăn viên thuốc kia xong, tôi lập tức cảm thấy vết thương kia đã không còn đau nữa, khiến tôi ngạc nhiên phải liên tục khen ngợi.
“Ha ha, đợi lát nữa hẵng cảm thán đi.” Thương Thần cười lạnh, mà tiếng cười này lại khiến tôi cảm thấy có chút không hiểu.
Nhưng giây tiếp theo tôi liền biết anh ta có ý gì, chỉ thấy Dược Quán Tử từ trong túi lấy ra một túi vải nhỏ, sau khi mở ra, những con dao nhọn màu bạc lớn lớn nhỏ nhỏ đều phát sáng.
Tiếp đó lại thấy ông ấy chọn ra một con dao cỡ vừa ở trong số đó rồi chĩa thẳng vào tay tôi.
“Ông muốn làm gì?” Tôi sợ hãi rụt tay lại, nhưng lại bị lão Yên đè lại, sau đó bảo tôi không được cử động.
Chỉ trong chốc lát, con dao đã cắt vào tay tôi, Dược Quán Tử nhanh chóng cắt bỏ phần bị đen ở trên tay tôi, sau đó ông ấy lại nhanh chóng cầm lấy một bình thuốc bột lên rồi rắc lên trên đó, cuối cùng mới dùng băng gạc quấn lại.
Nhưng điều kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy đau đớn…
“Thứ ông vừa cho tôi uống chính là thuốc tê à?” Tôi không thể tin được, đây là lần đầu tiên tôi biết thuốc tê còn có thể uống vào miệng.
Dược Quán Tử ừ một tiếng: "Đây là thuốc gây tê do tôi tự mình điều chế, cho nên hiệu quả cũng không tốt lắm, ước chừng mười phút sau sẽ mất đi tác dụng, đến lúc đó cậu chịu khó nhịn một chút."
Đây mà gọi là hiệu quả không tốt á?
Tôi nhìn Dược Quán Tử đầy khâm phục, hóa ra ông ấy có được biệt danh Hạnh Lâm Thần Y này không chỉ bởi vì cơ thể yếu đuối mà còn vì một thân bản lĩnh của mình.
Chỉ là thân thể của ông ấy… Tôi thở dài trong lòng, người ta vẫn thường nói: Y bất tự y(*), có lẽ là đang nói ông ấy nhỉ?
(*)Y bất tự y: hoặc "Y bất tự trị", ý nói bác sĩ có thể chữa bệnh cho người khác, nhưng lại không thể chữa bệnh cho chính mình.)
"Ha ha, vết thương nhỏ này tôi vẫn có thể chịu được.” Tôi rũ bỏ những suy nghĩ ở trong đầu, mỉm cười nhìn bàn tay đang băng bó của mình.
Thấy tôi không sao, lão Yên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng giáo sư Hứa lại có chút lo lắng: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Cương thi ở đây xem ra không dễ xử lý.”
"Chưa chắc, chủ yếu là vì chúng ta không thể nhìn thấy, cho nên mới bị nó mai phục.” Lão Yên cau mày, cảm thấy có chút đau đầu.
Tôi gật đầu đồng tình: “Nếu tôi có thể nhìn thấy, vừa tiến lên cũng sẽ không bị nó tóm lấy, từ đó dẫn đến việc bản thân hoàn toàn bị nó khống chế.”
Có bức tường đá đen ở đây, vấn đề này hoàn toàn không có cách nào giải quyết được, trong lúc nhất thời chúng tôi đều rơi vào trầm mặc.
"Còn lối vào khác không?” Giáo sư Hứa suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Lão Yên cau mày nói không ổn, bởi vì từ lúc chúng tôi bước vào mộ còn chưa đến một giờ, hiện tại đi ra ngoài tìm lối vào khác chắc chắn sẽ gây ra khủng hoảng lớn hơn, càng bất lợi cho hành động tiếp theo của chúng tôi.
Sự cân nhắc của ông ấy không phải là không có lý, Cố ThuậnChương còn tốt, nhưng các thành viên khác của đội khảo cổ do Ninh Viễn đứng đầu đều đã bị dọa sợ, nếu để bọn họ biết ngay cả chúng tôi cũng bị ép phải lùi về, sợ là mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát.
"Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy chúng ta cứ ở đây đợi những bức tường đá đen đó tự hủy à?" Nha Tử đẩy kính râm lên, sau đó bất đắc dĩ nói.
Ầm!
Ai ngờ anh ta vừa dứt lời, liền vang lên tiếng ầm ầm, lúc chúng tôi nương theo tiếng động đó nhìn lại thì thấy khối đá đen kia thực sự vỡ thành từng mảnh, dưới ánh đèn pin tình trạng của mộ thất này hiện lên không sót thứ gì …
Chỉ thấy toàn bộ mộ thất đều trống rỗng, phía sau những bức tường đá đen kia vẫn là mặt tường, nhưng mặt trên của ba bức tường này lại đang treo ba bộ thi thể dữ tợn, trong đó có một thi thể trước ngực còn ghim một viên đạn, đây hẳn là viên đạn mà Thương Thần vừa mới bắn.
Nha Tử há to miệng: "Cái này... Tôi chỉ thuận miệng nói thôi."
"Cỗ thi thể kia làm sao chui ra được, tại sao nó lại có thể đứng lên được?” Tôi không để ý tới Nha Tử, chỉ hoảng sợ mà chỉ tay vào cỗ thi thể kia rồi nói.
Rõ ràng nó bị treo ở phía sau bức tường đá, sao nó lại thoát ra được, sao nó có thể chui vào phía sau bức tường và bị treo lên như thế sau khi bị đạn bắn trúng?
Tuy nhiên, điều làm tôi cảm thấy ngạc nhiên hơn nữa là trong hoàn cảnh đó, Thương Thần lại có thể bắn trúng ngực của nó, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?
Dường như Thương Thần đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, chỉ thấy anh ta hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Dễ như ăn bánh. Thế nào nhóc con, cậu có muốn học bản lĩnh của ông đây không?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo