“Hả?”
Điều này khiến Phương Thốn có chút lúng túng, không ngờ Thần Sơn trưởng lão bị điên rồi mà trí nhớ vẫn tốt như vậy.
Vì vậy hắn nhẹ nhàng cười: “Không có hẹn trước, ta cũng muốn xem.”
Nói xong, hắn bước thẳng về phía trước.
“Ngươi đừng tới đây...”
“Nếu ngươi muốn cướp bức họa của ta, ta sẽ...”
“Ta sẽ giết ngươi……”
Thần Sơn trưởng lão hừ một tiếng, vẻ mặt càng ngày càng hung bạo, Phương Thốn đi về phía trước ba bước và không có ý định dừng lại, đột nhiên ông ta cũng gầm lên một tiếng như hổ gầm, huyết mạch dưới thân giống như rắn độc ngón tay phồng lên dày đặc, không thể nào hình dung được sức mạnh bộc phát trên người ông ta, sau đó gầm lên một tiếng, nén khí hết sức, rồi hung hăng lao tới đánh Phương Thốn.
“A?”
Phương Thốn có chút hơi ngạc nhiên.
Không biết là bởi vì mấy ngày nay tu vi của Thần Sơn trưởng lão lại tăng hơn một chút, hay là bởi vì bây giờ trăng sáng trên bầu trời, nên có một cái gì đó thần bí gia tăng sức lực cho ông ta, lúc này ông ta mới có thể hành động mãnh liệt, nhưng rõ ràng là mạnh hơn so với lần gặp mặt trước đó.
Trong lần gặp trước đó, Phương Thốn đã sử dụng ba thức thần thông mới đánh phục được ông ta.
Lần này...
... Phương Thốn nhìn xung quanh, trời đã khuya, làm phiền đến các đệ tử đang nghỉ ngơi trên núi sẽ không tốt lắm.
Vì vậy, hắn lùi lại một bước, sau đó trực tiếp hất tay áo của mình, thoạt nhìn thấy một điểm đen chỉ bằng ngón tay bay trong không trung, sau đó nó trở nên lớn hơn trong gió. Trong nháy mắt, nó đã giống như một cái thớt, mặt trên mỏng, mặt dưới thì dày, rõ ràng là một quả bí đao bụng lớn.
Xung quanh quả bí đao này, có ánh sáng sấm sét quấn quanh, thần quang ẩn hiện, sóng gió cuồng bạo khuấy động hư không.
Thần Sơn trưởng lão chưa kịp phản ứng thì quả bí đao đã bay trên đỉnh đầu và rơi thẳng xuống.
“Gầm……”
Thần Sơn trưởng lão nhận thấy sự lợi hại thì gầm lên một tiếng dữ dội, thay vì xông về phía Phương Thốn thì lại tấn công quả bí đao.
Một thân lực đạo hắn sắp bộc phát, điên cuồng, mãnh liệt, bất phàm, dường như ngay cả ngọn núi cũng có thể bị trấn động đến mức ngã bổ nhào.
Tuy nhiên, lúc quả bí đao rơi xuống trong nháy mắt đụng phải pháp lực của ông ta thì biến lớn, từng vòng từng vòng tăng lên gấp mười lần mà trọng lượng của nó dường như cũng tăng theo, đã sớm vượt qua pháp lực của Thần Sơn trưởng lão, cho nên ở trong mắt Phương Thốn, quả bí đao vừa rồi chỉ hơi chuyển động một chút thì đã lập tức nặng như núi đè thẳng xuống dưới.
“Ầm!”
Quả bí đao trực tiếp rơi trên mặt đất, vững vàng chắc chắn.
Thần Sơn trưởng lão đã bị đè, không còn thấy bóng dáng.
“Cái này…”
Phương Thốn liếc nhìn sang một bên và nói với chính mình: “Sức mạnh vẫn là mạnh mẽ nha...”
Khẽ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng ra hiệu.
Kích thước của quả bí đao nhỏ đi trông thấy và trọng lượng cũng nhỏ đi.
Thế là, Thần Sơn trưởng lão phía dưới cố gắng cong lưng lên bò về phía trước, cuối cùng lộ ra một cái đầu.
Hai mắt ông ta nhìn thẳng vào Phương Thốn, chỗ miệng còn có một đống cây cỏ.
Phương Thốn cũng nhìn xuống ông ta, hai người nhìn nhau một lúc.
Đột nhiên, Thần Sơn trưởng lão dùng sức nhổ đám cỏ trong miệng, nói nhỏ: “Có phải ngươi xuống tay quá tàn nhẫn rồi hay không?”
Trong lòng Phương Thốn lập tức nhẹ nhàng, vội vàng giơ tay lên, khiến cho quả bí đao nhỏ lại một chút, nhưng vẫn ở trên đỉnh đầu của Thần Sơn trưởng lão, sau đó cười nói: “Lần trước nói chuyện với các trưởng lão, ta thấy rằng sau mỗi trận chiến khốc liệt thì trưởng lão có thể thanh tỉnh lại, cho nên ta ghi nhớ trong lòng. Lần này ta thừa dịp trăng tròn tới đây là muốn thấy được sự thật, thời gian không chờ đợi ai, cho nên cũng chỉ đành nặng tay một chút…”
Vừa nói, hắn vừa phất tay hai lần: “Trưởng lão đừng có trách ta...”
“Ngươi đây không phải là nặng tay...”
Thần Sơn trưởng lão từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, toàn thân đầy bùn đất, thấp giọng nói: “Ngươi đây là muốn giết người.”
“Việc này…”
Phương Thốn phải xấu hổ cười ngượng nghịu.
Có loại cảm giác Thần Sơn trưởng lão đã thanh tỉnh còn khó đối phó hơn lúc ông ta phát điên.
“Dù sao thì thời gian cũng eo hẹp...”
Do dự một lúc, hắn lễ phép nói với Thần Sơn trưởng lão: “Xin trưởng lão nói rõ cho ta biết về Tiểu Từ tông chủ. Thật không dám giấu giếm, hiện giờ Tiểu Từ tông chủ đã biến mất, sống chết không rõ, hơn ữa cũng chưa có manh mối gì cả, vãn bối cũng vì chút lo lắng cho sự an nguy của hắn nên đã đến làm phiền hai lần. Bây giờ, hy vọng duy nhất bây giờ là biết được hắn đã đi đâu…”
“Hắn biến mất sao?”
Thần Sơn trưởng lão khẽ giật mình, trầm giọng nói: “Chuyện này ta cũng không biết.”
Thấy Phương Thốn đã nhìn chằm chằm vào bức họa trong tay mình, ông ta theo bản năng ôm chặt nó một chút, nói: “Ngươi không cần lo lắng, khi trăng tròn, pháp lực của ta sẽ tinh thâm hơn, nhưng nếu ta có thể thanh tỉnh lại, thì thời gian sẽ lâu hơn một chút, cái khác là...”
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn quả bí đao vẫn luôn treo trên đầu, cười nói: “Có thể bỏ thứ đồ chơi này xuống không...”
Phương Thốn không đồng ý hay từ chối, chỉ cười nói: “Đề phòng vạn nhất.”
Thần Sơn trưởng lão có chút bực bội, cúi đầu, không nói nhiều lời nữa.
Phương Thốn không còn gì để nói, cười nói: “Không biết khi nào thì có thể xem bức họa này?”
“Vẫn chưa phải lúc ánh trăng lên đỉnh...”
Thần Sơn trưởng lão ngẩng đầu liếc trăng tròn một cái, nhàn nhạt nói.
Phương Thốn gật đầu, lúc này bầu không khí xung quanh hắn có vẻ hơi trầm mặc.
Phương Thốn hơi trầm ngâm, sau đó cười nói: “Khó có được lúc trưởng lão thanh tỉnh như bây giờ, đêm đó vãn bối có nghi vấn này, xin trưởng lão giải đáp giùm ta ...” Nhìn ánh mắt phức tạp của Thần Sơn trưởng lão, hắn ấy nói: “Nhàn rỗi chính là nhàn rỗi.”
Thần Sơn trưởng lão rõ ràng có chút không vui, nhưng nhướng mắt nhìn quả bí đao trên đầu, đành phải thở dài:
“Ngươi hỏi đi!”
Mặc dù lúc này Thần Sơn trưởng lão rõ ràng là đang có tâm trạng, nhưng Phương Thốn biết lúc này không phải là lúc cần khách sáo.
Thế là hắn lập tức lên tiếng: "Bức tranh này trưởng lão lấy được từ đâu?"
Khó khăn lắm mới có cơ hội này, đương nhiên phải chọn ra một câu quan trọng nhất để hỏi, Phương Thốn còn nhớ, lúc đầu vị Thần Sơn trưởng lão này là người còn sống duy nhất trong thế hệ trưởng lão đời trước của Thủ Sơn Tông, sở dĩ bị phát điên chính là do bức tranh này. Mà trước lúc đó, hắn còn tưởng ông ta vì phát hiện bức tranh này trống rỗng, chịu đả kích nên mới phát điên, bây giờ xem ra có lẽ là còn có ẩn tình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo