Lúc này bản thân đi ra khỏi bức họa, cũng dẫn theo ma nữ cùng ra ngoài, bây giờ ma nữ này dùng tư thế đau đớn đáng thương xiêu vẹo trên mặt đất, bàn tay trắng nõn nhỏ dài bị Phương Thốn nắm, tóc đen rủ xuống như thác nước vừa đẹp để không che đi thân hình duyên dáng ấy của ả ta.

Có điều, hiển nhiên cũng nhìn ra được.

Đối với chuyện Phương Thốn trực tiếp kéo mình từ trong bức họa ra, ma nữ cũng có chút mơ hồ không rõ.

Chuyện còn chưa ra sao mà, sao đã ra ngoài rồi?

“Vào đi!”

Phương Thồn cười với ma nữ, sau đó đưa tay kéo ả ta, ném vào trong.

Một tiếng “cạch cạch”.

Ma nữ kia nhận ra không ổn, khàn giọng kêu to, ả ta muốn hóa thành một đám ma vân bay ra ngoài. Nhìn ma tức cuồn cuộn khắp người của ma nữ bị kéo từ trong bức họa ra ngoài này, không ngờ tu vi lại rất cao. Chứng tỏ thân hình ả ta đan xen giữa chân thực và hư ảo. Nhưng ma khí lại rõ ràng chân thực, dày đặc đáng sợ. Chỉ một ánh mắt đã có thể phán đoán được, thực lực của ma nữ này ít nhất cũng phải trên dưới cảnh giới Nguyên Anh.

Nhưng Phương Thốn lại hoàn toàn không thèm để ý tới ả ta, chỉ khẽ vung tay, cái nút trên hồ lô Bát Bảo, vật trấn trụ của Thần Sơn trưởng lão đã tự động bay lên, không lâu sau trong hồ lô tuôn ra một đạo lực hấp dẫn. Ma nữ này bay lên cao, theo bản năng từ trong miệng phát ra một tiếng ma rống, như thể nói rằng mình sắp trốn được ra khỏi đây. Nhưng tiếng ma rống này chưa kịp rơi xuống, thì người đã không thấy đâu…

Ả ta đã trực tiếp bị hồ lô Bát Bảo thu vào trong.

“Chậc chậc…”

Phương Thốn nhìn thoáng qua hồ lô. Sau đó hắn rút ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo, ném vào trong hồ lô.

“Tự làm xiêm y cho mình mặc đi.”

Hắn vừa khẽ nói vừa vung tay ra hiệu, sau đó nhét nút thật chặt, thật kín vào trong miệng.

“Cộc cộc cộc”

Bên trong hồ lô vang lên từng tiếng đập nặng nề.

Dường như mơ hồ có thể nghe được một tiếng kêu nặng nề, mơ hồ của nữ tử: “Thả ta ra…”

“Ở trong đó hối lỗi đi!”

Phương Thốn mỉm cười liếc nhìn hồ lô Bát Bảo.

Sau đó tâm ý hơi động, lôi điện cuồn cuộn bên trong hồ lô Bát Bảo đùng đùng vang dội, ngay lập tức đã át đi giọng nói của ma nữ kia. Cũng vào lúc này, Phương Thốn khẽ vung tay, hồ lô Bát Bảo biến nhỏ, bay vào trong bàn tay hắn. Còn Thần Sơn trưởng lão bị hồ lô Bát Bảo đè dưới đất thì lập tức vô hình, trên đất chỉ còn lại một cái hố nho nhỏ, cũng không biết ông ta đã trốn đi đâu.

“Đi ra đây cho ta!”

Phương Thốn khẽ cảm ứng, ngay sau đó hắn giậm chân lên đất thật mạnh.

Rầm rầm rầm…

Pháp lực dâng trào, mặt đất nứt ra như thủy triều, tràn về bốn phương tám hướng.

“Vù!”

Ngoài bảy tám dặm, đột nhiên một đạo thân ảnh bị đánh bay ra khỏi mặt đất. Thân hình xanh xao vàng vọt, đúng là Thần Sơn trưởng lão. Ánh mắt ông ta bùng cháy dữ dội, lộ ra hung quang. Ông ta nhìn lướt qua vị trí của Phương Thốn, rồi bước nhanh bỏ chạy thật xa.

Nhưng Phương Thốn lại lặng lẽ cúi người, nhặt bức họa trống trên đất lên, cầm chắc trong tay.

Tiếp theo sau đó, hắn bước từng bước, thân hình lúc ẩn lúc hiện, cũng đồng thời lẳng lặng quay người lại.

Khi nhìn thấy Thần Sơn trưởng lão thì hắn ta sải bước lớn chạy về phía mình.

Phương Thốn nhìn Thần Sơn trưởng lão, cười nói: “Ông tự nói, hay để ta ép ông nói?”

Ánh mắt Thần Sơn trưởng lão kinh ngạc. Dù là với tu vi của ông ta, cũng không biết Phương Thốn còn cách xa mình bảy tám dặm, làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Lẽ nào hắn đã trực tiếp xuyên thẳng qua giữa đoạn khoảng cách này? Nhưng chuyện đã tới nước này, ông ta cũng không có thời gian suy nghĩ kỹ, chỉ hét lên một tiếng dữ dội, hai tay khẽ đẩy ra, trong chớp mắt hóa một vòng ma khí.

“Quả nhiên như vậy…”

Phương Thốn đón lấy một kích của Thần Sơn trưởng lão, khẽ than tiếc: “Hóa điên mới đúng là Thần Sơn trưởng lão…”

Trong lúc nói chuyện, Phương Thốn đã nhẹ nhàng lật lòng bàn tay của mình, áp chế về phía Thần Sơn Trưởng Lão.

Đến lúc này, hắn đã đoán ra được rất nhiều điều.

Trước giờ luôn cho rằng Thần Sơn trưởng lão là một kẻ điên, khó mà nói chuyện, giao lưu, cho nên thật không dễ dàng gì mới nhìn thấy Thần Sơn trưởng lão sau khi tỉnh táo lại, hắn cũng cảm thấy khá may mắn, cho nên muốn từ trên người Thần Sơn trưởng lão tỉnh táo tìm ra chút manh mối. Chỉ là, dù nghĩ như vậy nhưng sự cảnh giác cũng đã làm cho hắn không tin tưởng hoàn toàn vào bất cứ ai. Lần này, khi Thần Sơn trưởng lão kể lại một chút chuyện quá khứ, trong lòng hắn cũng tự mình cân nhắc, đủ để hắn đưa ra câu trả lời cho cho chuyện này rồi...

Thật là đáng tiếc.

Quả nhiên, Thần Sơn trưởng lão có thể tỉnh táo trong một số hoàn cảnh nhất định.

Nhưng khi sự tỉnh táo qua đi, lại không còn là Thần Sơn trưởng lão nữa.

Vừa vặn ngược lại, cái người điên điên khùng khùng, ngây ngây ngô ngô đó mới chính là bản thân Thần Sơn trưởng lão.

...

...

“Rốt cuộc ông là cái loại người gì vậy?”

“Hay nói cách khác, ông có được tính là người không?”

“Công pháp tu luyện Tiểu Từ Tông chủ, là ông có ý truyền cho hắn đúng không?”

“...”

Trong cuộc truy hỏi liên tiếp, Phương Thốn ra tay càng ngày càng mạnh, trong tay hắn vẫn cầm hồ lô Bát Bảo, một tay nghênh địch, chưởng đầu tiên đánh ra, đã khiến cho ma khí của “Thần Sơn trưởng lão” bị đánh tan tác, sau đó xoay người lao về phía trước, trực tiếp túm lấy vai của Thần Sơn trưởng lão đang muốn chạy trốn, thân ảnh bất động, pháp lực kinh người, đến hắn cũng không thèm ngoảnh đầu lại mà đã đánh một chiêu chân âm chấn động.

“Bộp!”

Hắn dùng một bàn tay bắt lấy, giữa trời đất xuất hiện những biến hoá vô tận.

Tất cả binh khí kỳ dị đều từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng bay về phía Thần Sơn trưởng lão.

Mà giọng nói của hắn vẫn mang vẻ ổn định khác thường: “Tiểu Từ Tông chủ giờ bây giờ đang ở đâu?”

“Có phải là ông lừa hắn đi đến không?”

“Hắn ta bây giờ còn sống hay đã chết?”

“...”

Mỗi một câu hỏi được nói ra, lại có thêm một ma binh rơi xuống, mang theo sức mạnh vô tận lao về phía Thần Sơn trưởng lão.

Bắt lấy!

Mặt đất nứt ra, sát khí dày đặc, vô số ma binh đáp xuống, bao bọc lấy mặt đất.

 

0.15053 sec| 2404.953 kb