Thần Sơn trưởng lão nói đến đây, dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Sau đó, trong trí nhớ của ta cũng có chút hỗn loạn, cuối cùng ta chỉ nhớ tới tông chủ cùng các sư huynh, đồng môn, tấn công người bí ẩn đó, muốn phá tan đại trận, kết quả là cả thiên địa hỗn loạn, ta... nhân lúc hỗn loạn đã bỏ trốn. Để giữ làm bằng chứng, ta cũng… cũng lấy một bức tranh ở Luyện Ma Uyên ra ngoài…”

Phương Thốn nhận thấy rằng lúc này đôi mắt của ông ta hơi lóe lên, nhưng vẫn không có điểm phá.

Thật lâu sau, hắn khẽ nhíu mày: “Sau này xảy ra chuyện gì?”

“Sau này…”

Thần Sơn trưởng lão rít lên: “Về sau, chính ta cũng không biết mình làm sao thoát khỏi chiến trường đó. Ta chỉ nhớ là cầm bức họa này, ta đã chạy rất lâu trên chiến trường đầy yêu ma đó. Lúc đó ta chỉ có một lòng tin, đó là đưa ra những bí mật của Ma Thai ở Luyện Ma Uyên ra ngoài... và nói cho người khác nghe, thế là... ta cứ thế rời khỏi…”

Ông ta dừng lại một chút, rồi giọng run run mở miệng nói: “Rồi mới phát hiện bức tranh ta mang ra lại là một tờ giấy trắng...”

...

...

Phương Thốn ngồi yên lặng một lúc, cười nói: “Cho nên, lúc trước chuyện truyền thừa Thủ Sơn Tông đã bị cắt đứt...”

“Là ta cố ý cắt ngang nó.”

Thần Sơn trưởng lão ngẩng đầu liếc Phương Thốn một cái, nói: “Nếu pháp này giống như tai họa ngầm thì làm sao có thể truyền lại?”

Phương Thốn giống như đã rất hiểu cách nói của Thần Sơn trưởng lão.

Ở một mức độ nào đó, điều này cũng đúng, Thần Sơn trưởng lão muốn chứng minh sự tồn tại của Luyện Ma Uyên, nhưng không ngờ lại mang ra một bức tranh trống không, cho nên không chịu nổi đả kích và cuối cùng phát điên. Hơn thế bởi vì ông ta biết công pháp của Thủ Sơn Tông có vấn đề lớn, cho nên trong lúc đó ông ta nửa ngu nửa ngốc nhưng vẫn luôn nhớ, vì vậy lúc này mới không để luyện Thân Kinh của Thủ Sơn Tông, một lần nữa xuất hiện lại trên thế gian ...

Có vẻ như mọi thứ đã được giải thích.

Khi Phương Thốn nghĩ đến điều này, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng: "Tất cả đều là nói bừa!"

Hắn biết rằng Thần Sơn trưởng lão đã che giấu quá nhiều sự thật, hoặc bỏ sót một phần nội dung.

Ông ta là một kẻ điên lại nói rõ rằng bản thân đang thiếu một phần lớn trí nhớ. Cho nên, trong lúc hắn nói xuất hiện tình tiết bất thường này cũng là rất hợp lý. Tuy nhiên, những sự thật mà ông ta thuật lại đúng lúc có thể giải thích cho Phương Thốn, hoặc là những câu hỏi của người khác về mấy vấn đề này đối với Thủ Sơn Tông, đối với một kẻ điên mà nói dường như lại rất phù hợp.

Nghĩ đến những điều này, Phương Thốn mỉm cười nói với Thần Sơn trưởng lão: "Bây giờ trăng đã đủ sáng rồi phải không?"

...

...

Thời gian đã tới ban đêm, vầng trăng sáng treo trên bầu trời.

Đó là lúc ánh trăng sáng nhất, nụ cười của Phương Thốn lúc này cũng có vẻ rất chân thành.

"Cũng ... không còn lâu nữa..."

Thần Sơn trưởng lão không biết muốn nói cái gì, nhưng khi liếc nhìn Phương Thốn, chỉ gật đầu một cái.

Sau đó vẻ mặt ông ta đông cứng lại, nghiêm túc đứng dậy, ôm bức tranh trong lòng, trước tiên cúi người về phía nam, sau đó hít một hơi thật sâu rồi từ từ ngồi xuống, cầm bức tranh kia trong tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thào: "Sẵn sàng."

Phương Thốn rất phối hợp thăm dò suy nghĩ.

Động tác của Thần Sơn trưởng lão di chuyển rất chậm, có vẻ ông ta rất căng thẳng.

Ông ta từng chút từng chút trải bức tranh ra, sau đó từ từ mở ra.

Bức tranh này vốn đã rất tồi tàn, suốt ngày được một kẻ điên ôm vào trong ngực, dù cho ông ta có cẩn thận đến đâu thì việc hao mòn cũng không thể tránh được, có thể giữ gìn nguyên vẹn như vậy đã là một chuyện rất khó rồi, nhưng khi Thần Sơn trưởng lão mở nó ra, có thể thấy bên trong bức tranh vẫn sạch sẽ như mới, dường như dưới ánh trăng còn lộ ra một vẻ sạch sẽ và tinh khiết...

Bức tranh này Phương Thốn đã sớm xem qua, bây giờ nhìn lại, nó vẫn như vậy.

Vẫn là trống không.

Phương Thốn mỉm cười và liếc nhìn Thần Sơn trưởng lão.

Thần Sơn trưởng lão thì thào: "Đừng vội, chú ý..."

Vừa nói, ông ta vừa hơi bước sang một bên, để ánh trăng trên đỉnh đầu trực tiếp chiếu xuống bức họa.

Cũng vào lúc này, một cảnh tượng tuyệt vời xuất hiện, những ánh trăng kia đang buông xuống, nhè nhẹ từng đợt, giống như thực chất, ở chỗ trống màu trắng trên bức họa, ngưng tụ lại, từng chút từng chút tạo thành bức tranh hoàn chỉnh, sân thượng cung đình, rồi sau đó là mây mù, rồi vô số tình tiết đều được tiết lộ, thế mà lại xuất hiện một bức tranh yến tiệc cung đình sống động như thật, nhìn nó chân thực đến lạ thường...

Mà cái này cũng không tính, sau khi yến tiệc ở cung đình hoàn tất, nhân vật chính của bức tranh này cuối cùng cũng xuất hiện ...

Đó là ma nữ!

Thần Sơn trưởng lão cũng đã từng nói, trong bức tranh này vẽ chính là Ma nữ Cửu Thiên Thần Ma Vũ.

Có điều chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài này, cô ta không giống Ma nữ, mà giống tiên tử hơn.

Diện mạo như trăng, sáng trong động lòng người, dáng người mảnh khảnh, lả lướt tao nhã, đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ của người từng có trải nghiệm của kiếp trước như Phương Thốn. Nàng ta mặc váy mây nhẹ nhàng bay vào trong điện, sau đó dưới sự chú ý của mọi người bắt đầu chậm rãi nhẹ nhàng múa...

Nhìn điệu múa, Phương Thốn như nghe được tiếng nhạc và tiếng sao trúc vang lên trong điệu múa của nữ tử.

Nữ tử múa càng lúc càng nhanh, Vân Thường tung bay như mây.

Mà đúng lúc này, Vân Thường trên người nàng ta bất ngờ bay ra ...

"A?"

Phương Thốn không khỏi ngạc nhiên, sau đó cảm thán: "Bây giờ rốt cuộc bộ dạng cũng giống ma nữ rồi."

Thần Sơn trưởng lão liếc Phương Thốn, sau đó cúi đầu nhìn bức tranh.

Tư thế múa của nữ tử trong bức tranh bắt đầu thay đổi, không còn là kiểu động tác nhẹ nhàng như tiên nữa mà là quyến rũ cùng yêu mị vô tận. Đương nhiên, sau khi quần áo trên người nàng đều bay ra ngoài, xem ra bất luận là múa như thế nào đều là vẻ có chút khiêu gợi ...

Chỉ là nữ tử này trông không giống người bình thường, mọi cử động và mọi ánh nhìn trong mắt nàng ta dường như đều có thể câu dẫn lòng người.

Người xem tranh hầu như không muốn bỏ sót chi tiết nào, chỉ muốn chăm chú xem.

...

...

 

0.32790 sec| 2420.125 kb