Hơn nữa trước khi đi, ông ta giống như đã suy nghĩ kĩ lưỡng, cũng giống như đang đùa, ông ta nói với Phương Thốn rằng: “Đợi khi lão phu bước ra khỏi Tông môn của Thủ Sơn Tông ngươi, có lẽ toàn bộ Thanh Giang, thậm chí cả Nguyên Thành, sẽ lập tức biết được tin ta đã đến thăm ngươi rồi. Đến lúc đó, lão phu sẽ thản nhiên nói với bọn họ rằng lão phu chỉ thỉnh cầu Phương Nhị tiên sinh giúp nói chuyện mà thôi...”

“Nhưng mà, Phương Nhị tiên sinh là người luôn một lòng tu luyện, ngay thẳng chính trực, đã dùng những lời lẽ nghiêm nghị để từ chối lão phu, chỉ nói rằng đứng trước những đại nạn thì đến bá tính bình dân cũng phải có trách nhiệm. Chúng ta thân là một Luyện Khí Sĩ, đáng ra phải làm những gì mà người khác không thể. Lão phu vô cùng cảm động nên quyết tâm xung phong lên trước chiến đấu với Long Thành đến cùng, đợi đến khi Long thành thấy khó mà rút lui, chúng ta không chết. Vậy thì, lão phu sẽ ở trước mặt ngươi dâng trà hối lỗi!”

“…”

Phương Thốn nghe ông ta nói thì vô cùng cảm khái.

“Trước đây, ta luôn nghe nói các tông các phái thế gian, có rất nhiều dị sĩ có năng lực, ngay thẳng chính trực cường hãn, đỡ được tòa nhà đang đổ, xoay chuyển tình thế vững vàng không ngã, sau đó bước chân vào giới tu hành, ta còn đang thắc mắc tại sao được nghe nhiều chuyện như vậy mà giờ những chuyện thấy được lại ít đến thế, bây giờ lại chung sức với những bậc tiền bối của mình để làm chuyện lớn, ta mới hiểu được, hóa ra nhiều chí sĩ trong truyền thuyết là có thật, chỉ là quá trình này...”

“…”

Tông chủ Cửu Tiên tông phá lên cười, phất ống tay áo, xoay người rời đi: “Truyền thuyết là thật, quá trình... không quan trọng!”

Phương Thốn tin tưởng vào danh tiếng của mình, rất nhanh sẽ được đón nhận những lời tán dương ca tụng.

Sợ rằng toàn bộ Thanh Giang, thậm chí cả trăm họ bá tính của Nguyên Thành sẽ không ngừng đội ơn và khen ngợi hắn.

Mà Tông chủ Cửu Tiên tông, nói không chừng sẽ thực sự đích thân quay lại, tự mình dâng trà nhận lỗi.

Ở một mức độ nào đó, đây có thể coi là sự đền bù mà Tông chủ Cửu Tiên tông đưa ra?

Khoản đền bù này nếu như không nhận thì thật quá làm tổn thương lòng người.

Vì vậy, bản thân cũng đành miễn cưỡng mà chấp nhận nó...

“Tiểu tiên tử không cần phải đưa tiễn, quay về sớm một chút...”

Trước khi Tông chủ Cửu Tiên tông đi ra khỏi cửa chính Thủ Sơn Tông, ông ta còn đặc biệt khách khí quay đầu lại, chắp tay vái chào Tiểu Hồ Ly một cái, rồi hạ giọng nói: “Hôm khác rảnh, hãy đến Cửu Tiên Tông của ta chơi. Cửu Tiên Tông ta lịch sử mấy nghìn năm, kỳ cảnh dị lâu không thiếu, hơn nửa có thể còn mạnh hơn Thủ Sơn Tông rất nhiều. Mà các trưởng lão vừa hòa ái vừa khách khí, đưa quà gặp mặt, đó là gọi là hào phóng...”

Tiểu Hồ Ly cầm đèn lồng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ngài nhanh đi đi!”

Vẻ mặt của Tông chủ Cửu Tiên tông không chút thay đổi, trầm giọng nói tiếp: “Mà Cửu Tiên Tông ta tu hành, coi trọng việc siêu thoát tự tại, không giống như những kẻ khác chỉ biết vùi mình vào việc khổ luyện, luyện chữ gì đó, luận đạo gì đó, miễn sao sống tự tại, thì chính là tu hành rồi...”

Hai mắt Tiểu Hồ Ly sáng ngời, khẽ vái chào nói: “Tiền bối từ từ đi...”

“Ha ha, đồng ý rồi đấy, sau một thời gian cục diện ổn định, ta sẽ sắp xếp người đến đón ngươi...”

Tông chủ Cửu Tiên tông cười khoái chí, xoay người rời đi, vô cùng ung dung tự tại.

Tiểu Hồ Ly cũng vui vẻ xách đèn lồng đi về, trên đường đi trông thấy Dạ Anh ngồi xổm ở trên cây bên cạnh, thì vẫy vẫy tay kêu nó xuống, nói nhỏ: “Nếu như về sau ngươi đi Cửu Tiên Tông làm khách, có thể thỏa thích ăn cóc ở đó chẳng cần khách khí, nhưng có một số điều phải chú ý... Đừng chỉ ăn mỗi cóc mà còn phải nếm những món ngon khác...”

Dạ Anh ghe thế thì hai mắt sáng rực, nó gật đầu lia lịa.

Có vẻ như nó đã tràn đầy kỳ vọng vào chuyến đi đến Cửu Tiên Tông.

“Việc của Tiên Minh cũng đã xong rồi, đã đến lúc phải xem xem Tịnh Tông Niết Bàn tự này rồi...”

Phương Thốn nhìn thấy Tiểu Hồ Ly tiễn Cửu Tiên Tông tông chủ rời đi, hắn cũng đứng dậy, giẫm chân lên hư không, đi về phía đại điện.

Theo lý mà nói, hòa thượng Du Phương này cũng là một thành viên của Thanh Giang Tiên Minh, vì cử chỉ vô lễ của mình đã bị giam giữ tại Thủ Sơn Tông, còn Cửu Tiên Tông tông chủ, thân là Tiên Minh minh chủ, đã đến đây cùng hắn thương lượng đại sự. Vì vậy sau khi rời đi, đáng ra nên cầu xin cho hắn ta, nhưng Cửu Tiên Tông tông chủ lại trực tiếp quên mất điều đó, chỉ ngâm nga khúc ca rồi ung dung rời đi...

...Hoặc có lẽ, đây là điều mà tên cáo già đang cố tình gợi ý cho chính mình?

Ông ta cho rằng hòa thượng Du Phương này có ẩn giấu chuyện gì đó?

...

Phương Thốn vừa bước vào đại điện vừa nghĩ về điều đó, hắn còn chưa kịp đến gần đã nghe thấy tiếng tụng kinh truyền ra.

Trong đại điện tối om, đến cả một ngọn nến cũng chẳng có.

Nhưng đương nhiên Phương Thốn vẫn có thể nhìn thấy quang cảnh trong đại điện. Trong bóng tối, bàn chân của hòa thượng Du Phương vẫn bị mắc kẹt trong gạch đá. Dáng người hơi cúi xuống, trên trán có một con bướm đen đang đậu, thỉnh thoảng rung rung đôi cánh, lộ ra vẻ quỷ dị mà hoa mỹ.

Bản thân hòa thượng cũng không phát giác ra được sự tồn tại của con bướm, chỉ nhắm chặt mắt, để lộ ra tướng mạo uy nghiêm, trong miệng tụng kinh.

Niệm một hồi, hắn ta dừng lại, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể hiểu được sao?”

Không ai trả lời hắn ta.

Nhưng dường như hắn ta đã nhận được câu trả lời, giọng lạnh lùng: “Phương Thốn đây chính là nơi ngươi luôn chấp niệm. Sau khi ngươi đặt chân vào con đường tu hành, tuổi còn trẻ, ngươi đã từng bước tính toán kỹ lưỡng để rồi tóc bạc trắng. Lại còn thấy ngươi ở Liễu Hồ đại khai sát giới, ở Thanh Giang hiểm tử hoàn sinh, bị Yêu vực ở Nguyên Thành để mắt tới, lại còn ở núi vấn Thiên, suýt nữa đã mất cha mẹ của mình… “

“Đến bây giờ ngươi còn không biết lý do sao?”

“… Không, ngươi không biết!”

“Đừng cứng đầu nữa, hãy nghe lời ta!”

“Đời này ngươi khó có được sự bình yên, tâm khó mà tịnh, vì ngươi quá chấp niệm, đã gần như nhập ma!”

“Huynh trưởng của ngươi được trời phú cho tài trí siêu quần, tại sao hắn lại đi đến kết thúc như ngày hôm nay?”

“Nguyên nhân là bởi vì hắn ta cũng quá chấp niệm, khó lòng thoát ra khỏi biển khổ, cuối cùng, thân xác tiêu tan, ngươi thân là huynh đệ của hắn, không nghĩ đến hối cải mà còn đắm mình sâu hơn trong những chấp niệm, ngươi không sợ rằng cuối cùng mình cũng sẽ có kết cục như vậy sao?”

“Khóc? Ngươi đừng có khóc!”

“Vì ngươi đã thành tâm cầu xin ta một con đường giải thoát, ta sẽ chỉ cho ngươi!”

“Tịnh Tông tự có nơi thanh tịnh, Phật gia tự có chân ý siêu thoát. Nếu ngươi muốn nhảy ra khỏi biển khổ, chỉ cần nghe ta...”

“…”

Khi hắn ta nói, lòng bàn tay hắn ta nâng lên, như thể đang vuốt ve một cái đầu vô hình.

Vừa vuốt ve, hắn ta vừa thấp giọng cảm thán: “Đứa ngốc, đứa ngốc, lúc này còn không có tỉnh ngộ, chờ đến khi nào?”

Phương Thốn chỉ đứng bên cạnh nhìn một lúc, mặt mày nhăn lại.

 

2.83085 sec| 2413.063 kb