“Soạt...”
Khi pháp lực của hắn đụng vào đó, đột nhiên bức tường đá bị vỡ khiến những mảnh đá vụn rơi ra ngoài, từng lớp từng lớp rụng xuống, một bức tường đá phía sau lộ ra, trên tường đá vẫn nhẵn nhụi như trước, có ai đó đã dùng tay viết lên trên tường hai hàng bút tích ngay ngắn.
Phương Thốn nhìn kỹ chữ viết trên tường đá, hồi lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hơi lùi lại một bước, ôm hai tay đặt một chỗ lại thành quyền, cúi đầu trước thi cốt của Thần Sơn trưởng lão.
“Ta đã tìm được manh mối, trưởng lão có thể yên tâm an nghỉ được rồi...”
“Rầm...”
Khi lời của hắn vừa dứt, thi thể của Thần Sơn trưởng lão cũng bất ngờ đổ xuống.
“Nam Cương Luyện Ma Uyên, luyện thành ma Đồ Thiên!”
Nét chữ trên bức tường đá chỉ vỏn vẹn hai dòng ngắn ngủi, nét chữ thanh tao như rồng bay phượng múa. Chỉ cần nhìn nét chữ cũng có thể thấy người để lại dòng chữ này tính tình cương chính, lại có chút khí nội tú. Trước đây khi Phương Thốn biết đến quỷ quan Thanh Giang, hắn đã từng nghiên cứu khá kỹ chữ viết tay của Tiểu Từ tông chủ. Mặc dù bản thân viết không tốt lắm, nhưng sau bao nhiêu năm tu luyện thì hắn cũng có hiểu biết về trình độ nghệ thuật trong “Thư kinh”.
Nhìn thoáng qua cũng có thể chắc chắn rằng chữ viết tay này là của Tiểu Từ tông chủ để lại.
“Vậy thì Tiểu Từ tông chủ chính là để lại cho ta xem…”
Phương Thốn không suy ngẫm về những bí mật ẩn chứa trong hai dòng chữ này trước, mà đầu tiên là suy nghĩ về nguồn gốc của chúng.
Nhìn thì như hỗn loạn phúc tạp, nhưng chỉ cần bình tĩnh lại thì tự nhiên sẽ giải thích được một cách dễ dàng.
Đúng vậy, chữ viết tay này là do Tiểu Từ tông chủ để lại, quả nhiên hắn để lại cho chính mình.
Công pháp của Thủ Sơn Tông có vấn đề lớn.
Mà vấn đề này có liên quan tới bí mật Luyện Ma Uyên.
Nhưng bây giờ trong Thủ Sơn Tông chỉ có Tiểu Từ tông chủ mới có thể tu hành công pháp luyện ma thân.
Dường như, những đệ tử khác tu luyện là Thần Minh Luyện Ma Thân, nhưng thực ra đó chỉ là do chính Phương Thốn tự suy luận ra. Chỉ có Tiểu Từ tông chủ, ban đầu khi một mình đi vào sau núi, trong tình thế bị Thần Sơn trưởng lão đánh cho bán sống bán chết thì hắn đã học được một pháp môn tu luyện. Mà theo như Tiểu Từ tông chủ thì đây không phải là phép Luyện Ma Thân thông thường, ở một mức độ nhất định, nó nên được coi là nhị phẩm pháp môn.
Việc Tiểu Từ tông chủ sau này có thể hóa thân Quỷ Quan là có liên quan đến pháp này.
Mà vì Tiểu Từ tông chủ tự mình tu luyện pháp này nên đương nhiên hắn sẽ là người đầu tiên phát hiện ra nếu như công pháp có vấn đề.
Sau khi phát hiện ra vấn đề tất nhiên phải đi tìm người để cùng thảo luận.
Chỉ có điều tìm tới tìm lui, hắn hản là rất bất đắc dĩ, khắp trên dưới tông môn, chỉ có một mình tông chủ hắn xảy ra vấn đề.
... Tiểu Từ tông chủ đau khổ nhưng không thể giải thích được.
Khi đó, Tiểu Từ tông chủ có lẽ cũng đoán ra được vấn đề của công pháp này có liên quan đến Thần Sơn trưởng lão ở sau núi, cho nên mới đến chỗ của Thần Sơn trưởng lão xem có thể bàn bạc được gì không, hơn nữa lần này hắn đến không giống với lần trước, với tu vi như bây giờ của mình hắn đã có đủ tư cách khiêu chiến với Thần Sơn trưởng lão, mặc dù là đánh nhau nhưng hắn cũng phát hiện ra được một số vấn đề.
Chắc hẳn vì hắn đã nhận thức được vấn đề này nên mới một mình rời đi.
Nhưng hắn không để lại chút manh mối nào cho Phương Thốn. Đó là bởi vì, nếu như hắn trực tiếp nói mình đã đi đâu thì sẽ phân tán Phương Thốn đang độ kiếp Triều Ca. Nếu như Phương Thốn nhận được tin tức thì sẽ lập tức chạy tới giúp đỡ, rất có thể bởi vì thiếu chuẩn bị, cuối cùng sẽ thấy thủ với hắn, cho nên hắn đã để lại tin tức ở sau núi của Thủ Sơn Tông.
Chỉ cần Phương Thốn tìm được mẩu tin này, đến sau núi rồi cùng Thần Sơn trưởng lão khiêu chiến là có thể tìm ra được được dòng chữ được để lại.
Hơn nữa, từ cơ thể của Thần Sơn trưởng lão lại có thể biết được nhiều bí mật hơn, có phòng bị thì mới tránh được tai hoạ.
Sự sắp xếp trong này, từng vòng từng vòng, cân nhắc chu đáo như vậy thì cũng chỉ có người như Tiểu Từ tông chủ mới có thể tỉ mỉ như này.
Tuy nhiên, cuối cùng hắn lại có chút tính toán không chu đáo, trước đó đã tính toán rất đúng rồi. Phương Thốn quả thực đã đến sau núi, chiến đấu với Thần Sơn trưởng lão, nhưng vấn đề là tu vi của Phương Thốn mạnh hơn ông ta nghĩ, khi khiêu chiến với Thần Sơn trưởng lão thì đối phương luôn bị lép vế, không thể ra chiêu nào mạnh hơn, cho nên ông ta đã bị bỏ lại ở trên bức tường đá, lớp vỏ đá ấy chưa từng rơi xuống.
Mãi cho đến cuối cùng của trận đấu thì mới xuất hiện một vết nứt.
Tất nhiên, vết nứt này rất nhỏ Phương Thốn có thể phát hiện ra, cũng là nhờ có sự chỉ dẫn của Thần Sơn trưởng lão.
Từ góc độ này, Thần Sơn trưởng lão thực sự cũng đoán được có thứ gì đó trên bức tường đá, ông ta cũng luôn định cố gắng giấu một “ông ta” khác trong cơ thể của mình. Cho đến cuối cùng, để cho Phương Thốn có manh mối, ông ta đã làm tất cả những gì có thể, dùng sức lực còn lại để chỉ tay về phía trước.
...
...
“Những người như này thật không dễ đối phó.”
Phương Thốn thở dài.
Hắn dấn thân vào con đường tu hành, người hướng dẫn nhiều nhất là huynh trưởng của hắn, từ khi bước vào Thủ Sơn Tông huynh ấy đã là một trưởng lão, huynh ấy cho đi rất nhiều thứ nhưng nhận về rất ít. Vì vậy, mối ân tình của tông môn đối với huynh ấy rất mờ nhạt, mà trong cả tông chỉ có hai Luyện Khí Sĩ của Liễu Hồ Phương gia là được huynh ấy coi trọng hơn, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được huynh ấy có thể hiểu được Tông chủ Tiểu Từ và Thần Sơn trưởng lão.
Những người như vậy cần được tôn trọng.
Hắn khẽ gạt tay áo ra, xung quanh sườn núi có vài cây cổ thụ lập tức bị chặt đứt rời, sau đó dưới sự biến hóa pháp lực của hắn, những cây cổ thụ này bị tách ra và xẻ thành ván, cuối cùng ghép lại với nhau và biến thành một chiếc quan tài. Sau đó thi thể của Thần Sơn trưởng lão bay vào trong quan tài, cuối cùng nắp quan tài đóng lại, lặng lẽ bay sau lưng Phương Thốn, say đó từ từ nhấc lên và đi ra khỏi núi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo