Sau khi hoàn thành thân thể Nguyên Anh, Phương Thốn đối với ham uốn của nhân gian đã có thể thoải mái khống chế.

Nói một cách đơn giản, thân là Luyện Khí Sĩ Nguyên Anh, hắn có thể cắt đứt sự thèm ăn, cũng có thể cắt đứt sắc dục. Người bình thường, sợ rằng đều sẽ bị những dục vọng đó khống chế trong suốt quãng đời còn lại, nhưng đạt được Nguyên Anh, có thể phản lại sự khống chế, trước đây có thể một đời không đụng chạm, không tham niệm vẻ đẹp của nữ sắc, cũng có thể trong một đêm tới tới lui lui mấy chục lần, đây đều là chỗ tốt mà thân thể Nguyên Anh bây giờ mang lại.

Nhưng bây giờ, nhìn bức tranh này, ngay cả Phương Thốn cũng cảm thấy mình thực sự bị khơi dậy dục niệm đó

Giống như lúc người bình thường không khống chế được loại dục niệm kia.

Điều này khiến càng muốn nhìn bức tranh rõ ràng hơn, càng muốn nhìn rõ mỗi động tác của ma nữ.

Mà trong tiềm thức này, hắn chỉ cảm thấy khoảng cách giữa mình và bức tranh càng ngày càng gần, càng ngày càng sâu ,đến cuối cùng thậm chí hắn còn cảm thấy đã đi sâu vào trong bức tranh, chính mình ở trong điện đó, thưởng thức điệu múa ở cự ly gnaaf.

Hắn thậm chí có thể ngửi được mùi thơm lạ lùng trên người của ma nữ, có thể cảm nhận được tâm hồn run rẩy vui sướng.

Trong cơn si mê của mình, hắn cảm thấy rằng ma nữ đã đi đến trước mặt mình.

Bàn tay mảnh mai trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, nở một nụ cười ngây thơ đáng yêu, như thể đang ở ngay gần trước mắt.

Nàng ta có vẻ mời mọc, mời Phương Thốn đi theo mình vào trong điện, uống rượu mua vui.

...

...

Dưới ánh trăng, Thần Sơn trưởng lão cũng đang si mê nhìn bức tranh, không biết bao lâu sau, đột nhiên quay đầu lại cứng ngắc nhìn Phương Thốn bên cạnh, lúc này ánh mắt có vẻ tỉnh táo lạ thường, lại càng cực kỳ lạnh lùng.

...

...

Trong bức tranh, đối mặt với sự mời mọc của ma nữ, Phương Thốn đang hơi bật cười.

Hắn giơ tay bắt lấy bàn tay mảnh mai trắng nõn của ma nữ đang vuốt ve trên ngực mình, cảm giác được sự trơn trượt trong lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng cười với ma nữ, hơi cúi người về phía trước hôn lên mặt ma nữ. Mà ma nữ lại đón tiếp động tác của hắn, nụ cười trên mặt càng lúc càng nồng cùng với động táctinh tế, má của nàng ta nhẹ nhàng đến trước mặt Phương Thốn ...

... Nhưng Phương Thốn không hôn lên má nàng ta.

Hắn ghé vào tai ma nữ, nói một cách si mê: "Nàng múa múa đẹp như vậy ..."

"Vậy nàng có nghĩ đến việc sống trong hồ lô của ta, mỗi ngày đều múa cho ta xem không?"

"..."

Ma nữ khẽ giật mình, trong lòng chợt sửng sốt, vội vàng bỏ chạy.

Nhưng tay của nàng ta vẫn nằm trong lòng bàn tay của Phương Thốn, hắn cười lớn một tiếng và kéo nàng ta lại.

"Một chút thủ đoạn, cũng đòi mê hoặc ta?"

"Ta đã sớm nhìn ra ngươi không phải là con người, hồ lô Bát Bảo, mở ra cho ta!"

“Vèo…”

Vào khoảnh khắc bị Phương Thốn một tay giữ lại, trên khuôn mặt ma nữ đó lập tức lộ ra một loại thần sắc kinh sợ mà căm phẫn. Không bao lâu, đột nhiên ả ta quay mặt lại, miệng há to, một đạo ma quang từ bên trong đánh thẳng về phía Phương Thốn. Cùng lúc đó, tiếng ma quỷ xung quanh bỗng vang lên, thiên địa cùng chấn động. Trong yến hội phía sau kia, ở khắp mọi nơi, vô số kim giáp ma tướng cũng đồng thời xuất hiện.

Giữa thiên địa, ma ý xao động, che khuất bầu trời.

Nhìn từ góc độ của Phương Thốn, hắn phát hiện mình giống như đã rơi vào thế giới toàn bộ đều là yêu ma đang hoành hành. Cự ma của Cao Nhập Vân Đoan từ Cửu Thiên dõi mắt nhìn xuống, trong khắp đại điện, từng tốp từng tốp ma binh xuất hiện, vây quanh hắn chật như nêm cối. Giờ phút này, hắn thậm chí cảm thấy có ước chừng mười vạn ma binh, vây lại thành vòng quanh mình, chật như nêm cối…

Không ai là không kích động khi nhìn thấy cảnh tượng điên cuồng như vậy.

Nhưng khi Phương Thốn đưa tay kéo vị ma nữ kia, đột nhiên nàng ta cười phá lên.

Ống tay áo của hắn vừa tung lên đã đánh tan đạo quang được phun ra từ trong miệng ma nữ kia, không lâu sau đó cái tay đang giữ ma nữ vẫn cứ không chịu buông, nhưng thân hình thì lại lập tức phóng về phía không trung. Trong quá trình lên cao, pháp lực xung quanh đã cuộn trào liên tục như lôi đình, từng đạo lôi quang chói mắt phóng ra từ trên người hắn không ngừng xua đuổi thanh trừ ma khí đang dâng trào trong thế giới này.

Với tốc độ này, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã đưa ma nữ lên chín tầng trời.

Không lâu sau đó, hắn cúi đầu nhìn. Đúng lúc nhìn thấy bốn con cự ma của Cao Nhập Vân Đoan vây quanh mình, bàn tay lớn đồng thời đánh tới.

“Nếu là thật, cũng thật lợi hại …”

Phương Thốn thấp giọng lẩm bẩm, quay lại kéo ma nữ, dùng sức ném ả ta ra ngoài.

Ma nữ này ngày thường mị hoặc mọi người, lúc này lại trần truồng, ở trong tay hắn giống như là binh khí. Sau khi vung thật mạnh thì một màn khiến người ta kinh ngạc xuất hiện, thân thể ma nữ bị hắn ném thành một bóng trắng, đạp liên tiếp lên mặt của bố Cự Ma. Còn bóng trắng này, dường như còn rắn chắc hơn Cự Ma. Hắn lại vung mạnh một cái, bốn con Cự Ma bỗng chốc trở thành ảo ảnh.

Phương Thốn ha ha cười to, lật lòng bàn tay vung lên, phóng về bầu trời.

Rắc rắc…

Kẽ nứt vô tận xuất hiện trên không, bong ra từng mảng mảnh vụn, không bao lâu sau có một đạo ánh sáng từ ngoài trời chiếu tới.

Phương Thốn một tay kéo ma nữ, trực tiếp phá trời mà đi, chỉ để lại một thế giới quần ma loạn vũ, khuấy động, khóc lóc.

“Bộp…”

Sau khi Phương Thốn lao ra khỏi thế giới này, quay đầu nhìn lại, thấy nguyệt quang sáng trong, thanh phong u hàn.

Còn Thần Sơn trưởng lão bên cạnh mình thân hình bạo khởi, đi về phía hắn, đánh mặt một quyền.

Đối với vị trưởng lão này, Lục Tân căn bản không thèm để ý. Hồ lô Bát bảo luôn treo bất động trên đỉnh đầu Thần Sơn trưởng lão đó, giờ đã tự mình biến lớn, thể tích tăng lên trọng lượng tự nhiên cũng tăng lên không ngừng. Sau đó mạnh mẽ áp xuống, một chưởng nhanh như gió này của Thần Sơn trưởng lão còn chưa chạm tới người Phương Thốn, đã bị hồ lô đè dưới đất, biến thành vô ảnh vô tức.

Còn Phương Thốn của lúc này lại chỉ quay người, nhìn sang ma nữ bên cạnh.

Từ sau khi hắn nắm tay của ma nữ này, đến giờ chưa từng buông ra.

 

0.25675 sec| 2401.656 kb