Biểu cảm tông chủ Cửu Tiên Tông thay đổi rất nhanh, hầu như không có quá trình trung gian, sắc mặt trở nên cực kì ngưng trọng, nhìn Phương Thốn nói: “Thời thế thay đổi, phong vân khó lường, chuyện của tiền triều như ở ngay trước mắt, giờ lại như mạch nước phun trào. Vị Thần Vương ở Long Thành kia trước giờ đều bừng bừng dã tâm, to gan lớn mật, hắn thừa dịp Tiên Đế chưa trở về, rình rập Nguyên Thành như hổ rình mồi, âm thầm áp đại quyền xuống, cho dù là vì bản thân chúng ta hay vì phần công trạng này, đều là một cơ hội hiếm hoi, vì sao Phương nhị tiên sinh lại không đồng ý ra tay?”

Phương Thốn dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn ông ta, nói: “Lời tiền bối nói chỗ nào cũng hợp lí, vậy không bằng chỉ dạy ta một chút, tình thế hiện giờ là sao?”

Tông chủ Cửu Tiên Tông nhếch nhếch lông mày, nói: “Nói ra thì phức tạp, thật ra tình thế vô cùng đơn giản, thế lực ở Long Thành đang rất mạnh mẽ, nhưng Nguyên Thành chắc chắn có thể chống đỡ được, đại quyền thiên hạ bây giờ đều hướng về Đại Hạ, một khi Nguyên Thành thất bại, Tước Thành, Hoàng Thành, thậm chí Lân Thành cũng sẽ tới giúp đỡ, lúc đó bốn phương tấn công, Long Thành dù có hung hắng tới đâu, cũng sẽ không có một chút hy vọng thắng lợi...”

Phương Thốn nhìn ông ta, nhẹ nhằng gật đầu.

Tông chủ Cửu Tiên Tông thấy hắn gật đầu công nhận mới tiếp tục nói: “Có điều, cũng bởi vì Nguyên Thành tất thắng mới khiến cho những Luyện Khí Sĩ chúng ta phải đau đầu, bởi vì tất thắng nên nhất định sẽ có rất nhiều công trạng để tranh giành, tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều người bỏ mạng dưới tay Nguyên Thành, chuyện này, quận Thanh Giang chúng ta không thoát khỏi, sáu đại tông môn Thanh Giang càng không thoát được...”

“Chính bởi vì không thoát được, nên mới không thể không đối mặt với vấn đề này!”

“Ở tiền tuyến, những người dùng máu thịt đi ngăn cản đại quân Long Thành là ai, trận chiến kết thúc thì người được lĩnh công phong thưởng là ai?”

“Những vấn đề này đã được bày ra một cách rõ ràng vậy, lẽ nào chúng ta không nên cẩn thận xem xét?”

“...”

Phương Thốn nghe ông ta nói, thật sự muốn dựng ngón tay cái cho ông ta.

Trên đời này, trừ những kẻ giả vờ ra, không ai thực sự ngu ngốc cả...

Đều biết rõ rằng Long Thành sẽ thất bại, cũng đều biết rõ có công trạng lớn đang đợi người nắm bắt được nó.

Nhưng cũng vì vậy, sở dĩ có công trạng để thưởng đó là bởi vì Long Thành khó đối phó, nếu khó đối phó, vậy chắc chắn sẽ có người chết, rất nhiều người chết, vì vậy, kẻ sống tới cuối cùng mới có thể giành được công trạng, mà những người bị buộc lên phía trước đương nhiên chỉ có thể là vật hy sinh.

Quận Thanh Giang, đương nhiên không ai muốn là bia đỡ đạn.

...

...

Sau khi cười, Phương Thốn nhìn về phía tông chủ nói: “Tiền bối thấy Thanh Gianh chúng ta nên ở phía trước hay lui về đằng sau?”

Sắc mặt của tông chủ Cửu Tiên Tông trầm thấp, nói: “Phía trước!”

Ông ta cúi đầu thở dài, nhìn về hướng Đông, nói: “Thanh Giang chúng ta không thua ở nhân mạch, cũng không thua ở mưu kế, chỉ thua ở địa thế, ai bảo chúng ta ở phía đông của Nguyên Thành mà Long Thành lại ở phía đông của chúng ta? Chỉ cần đại quân Long Thành hành động, nơi hứng mũi chụi sào sẽ là Thanh Giang, cũng chính bởi vậy, người bị ép chịu đòn không ai khác chính là chúng ta, đây cũng không phải điều chúng ta có thể tính trước...”

“Ta cả ngày sầu não cũng chính bởi việc này!”

Câu này là nói ra từ đáy lòng, cũng đã giải thích tại sao Thanh Giang Tiên Minh lại luôn nhớ mãi không quên Phương Thốn.

Không có cách nào, thật sự đến lúc Nguyên Thành ban ra ý chỉ, mọi người tập hợp lại để chống lại Long Thành, những người khác vẫn có thể thông qua thân tín hoặc một số lí do từ chối, giành lấy cho mình một vị trí tốt, đứng phía sau và cổ vũ hết mình, nhìn người khác lao về phía trước, nhưng duy chỉ có Thanh Giang là không thể làm được, bởi vì ông trời đã cho ngươi vị trí này, đại quân ở đây, nếu ngươi không kháng cự, lẽ nào lại muốn rút lui?

Nói thế nào cũng không ổn….

Sau khi Tông chủ Cửu Tiên tông nói xong những lời này, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn dáng vẻ của chính mình, Phương Thốn chỉ coi như không nhìn thấy.

Hắn mỉm cười uống một hớp trà, thản nhiên hỏi: “Tiền bối cho rằng Long thành nhất định sẽ đến từ phương Đông sao?”

Tông chủ Cửu Tiên tông ngẩn người một chút rồi nói: “Long Thành ở phía đông, kiếm chỉ đến Nguyên Thành, đương nhiên là đến từ phía đông.”

Phương Thốn cười nói: “Điều mà các người lo lắng chính là vấn đề địa lý, bởi vì Thanh Giang trời sinh xếp ở đằng trước, nhưng ngộ nhỡ, Long Thành, hoặc là nói trận đại họa này của Nguyên Thành không đến từ phía đông thì sao. Nếu như hắn đến từ phía nam, hoặc từ phía bắc, hoặc thậm chí từ phía tây...”

“Vậy thì các người đang lo lắng về điều gì?”

“...”

Tông chủ Cửu Tiên tông liếc mắt nhìn Phương Thốn, dường như đang muốn xem hắn đang nói đùa với mình hay đang nghiêm túc thảo luận, sau đó hơi giật mình, hắn thành thật trả lời: “Phía nam Nguyên Thành chính là Yêu vực, nếu trước đây, khi Ôn Nhu Hương còn thịnh vượng, ta tin rằng Yêu vực có thể gây ra hỗn loạn, nhưng bây giờ, thương mậu giao thông, Ôn Nhu Hương đã bị phá hủy, vị Đại Yêu Tôn tiếng tăm lừng lẫy đó, chỉ cần phải đối phó với những kẻ dưới tay mình đã không có chỗ tốt rồi, chứ đừng nói đến bọn Yêu Vương một dạ hai lòng, cũng đã đủ đau đầu rồi, làm sao còn tâm tư đi về phương bắc? “

“Về phía Bắc là Triều Ca thì lại càng không ổn hơn.”

“Còn nếu về phía tây, dù có Tước Thành ở xa thì cũng không có khả năng gây ra biến số gì.”

“Vì vậy...”

Hắn ta hơi dừng lại, nhìn Phương Thốn: “Ngươi đang muốn nói cái gì?”

Phương Thốn trả lời hắn nhưng từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Nguyên Thành bây giờ có gì thay đổi?”

Tông chủ Cửu Tiên tông sửng sốt: “Ý của ngươi là?”

“Tất cả!”

Phương Thốn nói: “Cũng không cần phải so sánh quá xa xôi, chỉ so với Nguyên Thành một năm trước.”

“Cái này...”

Tông chủ Cửu Tiên tông sửng sốt một chút, quyết định thành thật trả lời: “Giao ước với Yêu Vực được thành lập, Nguyên Thành có vẻ hơi hỗn loạn. Ban đầu chỉ có mười mấy đường thương đội, chẳng ai ngờ tới sẽ khuấy lên một khí thế lớn như vậy, đến nay các môn phái đều phải ra sức tranh với thương đội, chỉ muốn kiếm một chén canh, dù là người nơi khác đến thì cũng như mèo ngửi mùi tanh, ra sức chen lấn vào đây…”

 

0.11120 sec| 2409.148 kb