Theo quy củ của Tiên Điện thì đại quân của Thần Cung không thể xuất ngoại, nhưng Long Thành đâu chỉ là xuất ngoại mà còn đi đến biên giới Nguyên Thành!

Bày ra trận thế như này, bất luận Nguyên Thành phái sứ đi đàm luận như thế nào, cũng không cần nói một lời, không có một lá thư nào trở về.

Cho nên mới làm cho một loại người có ấn tượng về việc Long Thành tạo phản, đại chiến sắp bắt đầu.

Mà các quận trong Long Thành, cách các nơi bố trí của Long Thành, gần đây nhất chính là quận Thanh Giang.

Bất kể là đại quân của Long Thành Thần Vương hay là trước đó các tông phái thúc đẩy khắp nơi cũng mờ mờ ảo ảo thành hình quạt, bao vây Thanh Giang ở bên trong, trong đó, gần nhất là tiên quân Long Thành, thậm chí cách Thanh Giang đại thành còn chưa tới nghìn dặm...

Nếu như thật sự thấy Giang Thanh không vừa mắt, buổi sáng huy động binh lính thì trước giữa trưa có thể đến nơi.

Mà nếu so sánh lực lượng thì thậm chí buổi chiều có thể đánh vào Thanh Giang, ban đêm lại trở về ăn cơm.

...

...

Nhưng đúng lúc ở trong tình huống như thế, Thanh Giang lại nhảy ra, nhưng Long Thành không có động tĩnh gì.

Dường như họ ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của Thanh Giang, đối với chuyện Thanh Giang náo nhiệt bố trí luyện khí làm như không thấy.

Một ngày như vậy, hai ngày như vậy, ba ngày, bốn ngày...

Dần dần có vô số giọng nói nghi ngờ vang lên, Long Thành đang chờ cái gì chứ ?

Đổi lại là ta, thấy Thanh Giang không biết tự lượng sức mình như vậy thì ta cũng muốn tiêu diệt hắn!

Long Thành Thần Vương nổi danh với tính cách nóng như lửa, nhưng tại sao lần này có thể nhịn như vậy?

...

...

"Ngươi nói tại sao Long Thần Vương không đánh tới?"

Mà toàn bộ Thanh Giang náo nhiệt lạ thường, đang gióng trống khua chiêng mà Thủ Sơn Tông vẫn bình tĩnh như thường lệ.

Đệ tử Thủ Sơn Tông không phải không quan tâm, mà dưới sự dẫn dắt của hai vị trưởng lão, đuổi một đám đệ tử ra khỏi tông môn, trong miệng hô hào vì Nguyên Thành mà dốc sức, từng người một đều trở thành nòng cốt trong tiên quân... Họ rất nhiệt tình, dù sao chấp sự Tiểu Thanh Linh đã tự tay sửa đổi quy củ tông môn, phương pháp lấy được công đức đều được viết trên tường công đức.

Năm đó Thủ Sơn Tông đã từng vì ngăn chặn Yêu vực xâm phạm phía Bắc mà tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Còn nếu như rơi vào trong mắt một vài người ngoài thì nhất định sẽ cảm thấy, mấy chục năm Thủ Sơn Tông sa sút, còn chưa nhớ kỹ bài học.

Ngươi xem hình như bây giờ họ còn tích cực hơn so với mấy chục năm trước.

Trong đại điện Ngọc Tú Phong, Phương Thốn đang nhìn trăng tròn ở ngoài điện, tâm trạng rất ung dung.

Sau khi nghe Tiểu Hồ Ly nói về tình hình bên ngoài thì tâm trạng hắn khá tốt, còn cười hỏi một câu.

Bây giờ, Tiểu Hồ Ly tạm thời thay thế Tiểu Thanh Liễu hỏi dò tin tức, rất hiểu biết về tình thế bên ngoài, nghe lời của Phương Thốn mà không dám thờ ơ, nhỏ giọng trả lời: "Cái đó... Có phải... Chúng ta chuẩn bị quá tốt cho nên hắn không dám tới không?"

"Chép Tứ Quốc Sách hai mươi lần!"

Nụ cười của Phương Thốn không giảm, vừa nhìn về phía Dạ Anh đang siết chặt bút lông vẽ con rùa đen trên giấy: "Ngươi nói đi?"

Dạ Anh không ngẩng đầu lên, nói lầm bầm: "Sợ..."

"Nói rất hay!"

Phương Thốn vỗ nhẹ tay nói: "Ngươi chép Thư Kinh một trăm lần!"

Tiểu Hồ Ly và Dạ Anh nghe thế thì đều mơ hồ.

Vì sao đến bây giờ Long Thần Vương vẫn chưa đánh tới, chính là một vấn đề khó khăn không nhỏ đang bộ ảnh hưởng đến toàn bộ chư tu Thanh Giang.

Tuy nhiên, đối với đề thi khó này, Phương Thốn lại hiểu rất rõ.

Hoặc nói là hắn đã biết từ lúc bắt đầu.

Đơn giản là bởi vì một chữ "Sợ".

...

...

"Ngươi xem, về điểm này, ngươi cũng không sâu sắc bằng Dạ Anh!"

Phương Thốn cười nhìn về phía Tiểu Hồ Ly, nói: "Thanh Giang chuẩn bị hay không chuẩn bị, thái độ cứng rắn hay mềm mỏng, nhóm Luyện Khí Sĩ sợ hay không sợ cũng không hề đáng kể đối với Long Thành, bởi vì Thanh Giang quá nhỏ nên Long Thành vốn không để Thanh Giang vào mắt. Đối với Long Thần Vương, thậm chí hắn ta không cần quan tâm tới Thanh Giang nhỏ bé ấy, cử một vị tướng quân dưới quyền hắn ta ra cũng đủ khiến Thanh Giang như gặp kẻ địch lớn."

"Nhưng Long Thần Vương vẫn đang sợ."

"Bây giờ, tất cả chuyện hắn làm, tất cả quyết định của hắn đều cho thấy hắn ta đang sợ!"

Phương Thốn vừa nói, vừa khẽ thở dài một tiếng. Tay hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, phát hiện ra lạnh thì đặt chén xuống, tiếp tục nói: "Kể từ lúc hắn ta bắt đầu cõng cái nồi Vô Tương Bí Điển này thì hắn ta đã sợ. Trước đây, lúc ta rời khỏi Triều Ca, Hoàng Thần Vương đã vạch trần đạo lý huyền diệu trong đó. Tiên Đế ngây người ở Tiên Ngoại Thiên trong thời gian dài, mỗi một ngày đều tiêu hao rất kinh người. Nếu tiêu hao này bắt đầu vượt qua Triều Ca, hoặc là Đại Hạ thì sẽ như thế nào? Đương nhiên là phải ra tay từ các nhóm Thần Vương có nền tảng vững chắc nhất..."

" Hoàng Thần Vương cũng không phải là người ngoài, nói vậy ngươi cũng biết người ta vô cùng thông minh, thế nhưng đầu óc..."

"Ừ, không hay động não."

"Ngay cả nàng ta cũng có thể hiểu vấn đề, thì sao Long Thần Vương lại không hiểu?"

"..."

Tiểu Hồ Ly nghe những lời này thì hơi trợn to mắt, có mấy lời nàng có thể hiểu, nhưng có mấy lời nàng không hiểu, nhưng không dám hỏi lại.

"Vậy hắn ta còn muốn tạo phản không?"

Khó khăn có được một cơ hội, nàng nhỏ giọng hỏi một câu, tỏ ý mình đang chăm chú nghe.

"Không phải hắn ta muốn mình tạo phản, mà chưa bị ép đến mức không còn cách nào."

Phương Thốn cười nói: "Mấy đại Thần Vương đều có ý muốn đẩy trách nhiệm cho hắn ta gánh, đương nhiên hắn ta chỉ có thể tạo phản. Dù sao bây giờ hắn đang sợ, hắn cũng lo lắng Tiên Đế sẽ mượn chuyện có thể lớn có thể nhỏ này mà nổi trận lôi đình, khai đao với hắn. Đến lúc đó, nếu hắn ta không hề chuẩn bị, thì chỉ có một con đường chết, cho nên hắn ta thẳng thắn thể hiện thái độ cương quyết, ra vẻ mình không sợ..."

"Nếu nói là muốn phản, thì chẳng bằng nói là đang ép Tiên Đế đưa ra lời giải thích."

"Tuy Tiên Đế ở Thiên Ngoại Thiên, nhưng việc hệ trọng như Thần Vương có hành động khác thường cũng không thể giấu giếm được Tiên Đế. Cho nên thái độ này của Long Thần Vương là để nói cho Tiên Đế, hy vọng Tiên Đế có thể hạ chỉ an ủi. Nếu được như ước nguyện của hắn ta thật, thì dù là Tiên Đế, hay là Tiên Điện cứ hạ một ý chỉ, cố gắng trấn an hắn, Long Thần Vương sẽ an tâm không ít. Khả năng tạo phản cũng sẽ không xảy ra..."

 

2.50451 sec| 2400.281 kb