Bỗng nhiên, Phương Thốn quay đầu nhìn về phía cửa điện: “Vậy thì để nàng đi thay ta.”

Nghe xong lời này, Tiểu Hồ Ly đang nhảy nhảy nhót nhót đi vào điện lập tức ngây ngẩn cả người.

Hai vị trưởng lão cũng có chút kinh hãi, vô thức nói: “Để Thanh Linh tiểu chấp sự đi nói chuyện, sợ rằng không đủ tôn trọng người ta đi?”

Ánh mắt Phương Thốn cổ quái nhìn bọn họ một chút, nói: “Ai nói nàng, người ta nói là một người khác?”

“Hử?”

Bỗng nhiên phát hiện mình bị người khác để mắt tới, Dạ Anh đang vui mừng hớn hở đi theo Tiểu Hồ Ly vào trong đại điện lập tức cảnh giác, thử nhe răng về phía hai vị trưởng lão, một bộ dáng chỉ cần thấy tình huống không đúng sẽ há miệng cắn người.

Thoáng một cái dọa sợ hai vị trưởng lão: “Nó… Cũng được?”

Phương Thốn cười gật đầu: “Ta cảm thấy có thể!”

Sự thật chứng minh, Dạ Anh làm rất tốt.

Lúc hắn vẻ mặt không tình nguyện đi thay một bộ y phục bị hai vị trưởng lão đưa vào đại điện Thủ Sơn Tông, lập tức liền thu hút sự chú ý của vô số người, Dạ Anh đón nhận nhiều ánh mắt như vậy, lập tức có chút cảnh giác, đôi mắt quỷ dị hung hăng trừng từng người, thẳng đến khi hai vị trưởng lão phát hiện hắn không đuổi theo sau mình, lúc quay đầu lại gọi hắn, vừa hay mới trừng được một nửa.

Cũng may, đám người thấy Dạ Anh tính tình không tốt nên đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Thế là Dạ Anh ngông nghênh đi vào điện, ánh mắt quét qua, thấy tất cả mọi người ngồi xuống ghế, hơn nữa vị trí xung quanh đều đã ngồi đầy, chỉ còn vị trí cao nhất còn trỗng, thế là hắn trực tiếp đi lên, thân thể nhảy chồm một cái, yên ổn ngồi xuống.

Đại điện lập tức lại trở nên yên tĩnh.

Cái ghế kia là để lại cho tông chủ Cửu Tiên tông, cũng chính là vị minh chủ kia của Tiên minh Thanh Giang…

Sao ngươi dám trực tiếp ngồi đó?

“Ha ha, các vị đạo hữu, để tôi giới thiệu…”

Thanh Tùng trưởng lão vừa mới ở trong điện của Phương Thốn, được hắn cổ vũ, sự tự tin tăng lên rất nhiều, lúc này mới mở miệng cười nói: “Theo lý mà nói chủ trì đại cục Thủ Sơn Tông, ta và Hàn Thạch sư đệ cũng đủ rồi, nhưng dù sao cũng là chuyện lớn của tiên minh, tông chủ Thủ Sơn Tông và trưởng lão cũng nên ở đây, chỉ tiếc tông chủ nhà ta… Mất tích rồi, Phương trưởng lão thì vừa mới hóa anh không lâu, bây giờ còn đang quy liễm huyết khí…”

Hàn Thạch trưởng lão ho một tiếng, nói: “Cho nên các ngươi có chuyện gì cứ nói với chúng ta là được rồi…”

Một đám Luyện Khí Sĩ ở bên cạnh, sắc mặt đều có chút cổ quái.

Một lát sau, mới có một người nhỏ giọng hỏi: “Hai vị có thể làm chủ được như Phương Nhị tiên sinh?”

“Đương nhiên không làm được…”

Hàn Thạch trưởng lão thần sắc kinh ngạc: “Hắn là trưởng lão, chúng ta cũng là trưởng lão, cùng cấp bậc thì ai có thể làm ai chủ?”

Xung quanh lập tức trầm mặc lại.

Cái lý này không sai, nhưng lúc này nói ra chẳng phải là nói nhảm ư?

“Ha ha, nhưng, mặc dù chúng ta không làm chủ được Phương Nhị tiên sinh, nhưng đệ tử của hắn cũng ở đây rồi…”

Thanh Tùng trưởng lão cảm thấy người ta là khách ở xa tới, nhất định phải cho chút mặt mũi, nên hắng giọng một cái, chỉ vào Dạ Anh cười nói: “Hắn là đại biểu cho Phương trưởng lão, cũng coi như là Phương trưởng lão đích thân đến đây, các vị có việc gì đại khái có thể trực tiếp nói với hắn…”

Các vị Luyện Khí Sĩ ở xung quanh thấy thế đều có chút ngây ngốc.

Nhìn Dạ Anh đang ngồi ở trên ghế minh chủ tiên minh quan sát bốn phía xung quanh hình như không được tự nhiên cho lắm.

Trước tiên không nói đến chuyện bàn bạc hay không, chủ yếu là… Đây là người hay là quỷ?

Nếu là người thì hơi xấu xí một chút.

Nếu là quỷ, thì lại nhìn hơi ngu một chút…

Phương nhị tiên sinh người ta đã nói bản thân đang tăng cường tu vi, họ có thể làm gì khác?

Trong giới tu hành, tu vi là thứ quan trọng nhất, thứ này có thể đo lường được.

Bây giờ mọi người có thể tức giận phất áo bỏ đi, nhưng đáng tiếc, bọn họ không có khả năng làm như vậy. Hoặc cũng có thể cáo từ chờ lần sau lại tới, đáng tiếc họ cũng không có thời gian, huống chi lần sau tới thì cũng chưa chắc người ta chịu gặp mặt.

Không làm gì được, cũng chỉ có thể trò chuyện trước như vậy…

Vì thế, giữa vô vàn ánh mắt thăm dò, có người ho nhẹ một tiếng mở miệng nói với Dạ Anh: “Chắc hẳn quý sư đồ cũng biết, hôm nay Nguyên Thành đang trong thời buổi loạn lạc, Long Thành mang lòng dị tâm, đại quân áp sát biên giới, bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến. Mà tất cả các quận ở Nguyên quốc đều đang liên minh với nhau để đấu tranh chống lại những việc bất nghĩa. Quận Thanh Giang ta chịu sự cai trị của Nguyên Thành, đương nhiên cũng không cam tâm ở lại phía sau. Nhưng mà rốt cuộc là nên đánh lén Long Thành như thế nào? Lúc nào thì đánh lén? Không biết có thể mời lệnh sư giúp hiến kế một phen hay không, hay là trong lòng đã có sẵn mưu kế rồi?”

Hắn cực kì nghiêm túc nói những lời này.

Mặc dù rõ ràng là cái người tên là Dạ Anh này lơ đãng, chỉ nhìn trái phải xung quanh nhưng hắn ta vẫn nghiêm túc nói.

Dù sao, Phương nhị công tử là người đứng sau Dạ Anh.

Đại điện to lớn như thế lại im lặng lạ thường, mọi người quay ra nhìn Dạ Anh.

Hắn đại diện Phương nhị công tử tới đây, có nghĩa hắn đồng ý thì Phương Nhị công tử sẽ đồng ý?

Ngay lúc mọi người đang nghĩ đến vấn đề này thì lại thấy Dạ Anh nhìn về phía một người đang nhìn hắn, bày ra mặt hung ác, trừng mắt một cái rồi lại thu tầm mắt về. Hắn không phải là một người chịu thua thiệt, ai nhìn hắn thì hắn phải nhìn lại.

Không chỉ có nhìn lại mà khi nhìn đến ngực tông chủ của Vân Hoan Tông, hắn còn nhìn nhiều thêm hai lần.

Bầu không khí trong điện lập tức trở nên lúng túng.

Thấy nửa ngày rồi mà Dạ Anh không trả lời, một vị gia chủ thế gia đành phải mở miệng cười cười, chắp tay lại rồi nói: “Nếu Phương nhị công tự công việc bề bộn, không có thời gian để hiến kế cũng là bình thường. Mọi người có thể thương lượng với nhau nhưng chỉ còn ba ngày đến hội đại tiên Nguyên Thành rồi. Lúc triệu tập tiên minh của các quận cùng tham gia tiên hội, không biết Phương nhị công tử có muốn đi cùng hay không?”

Trong phút chốc toàn bộ ánh mắt ở trong điện lại nhìn về phía Dạ Anh, sau đó Dạ Anh cũng bắt đầu nhìn lại từng người một.

Lúc này, nó lại nhìn tới trên ngực tông chủ của Vân Hoan Tông một hồi lâu.

Mọi người đều có chút xấu hổ.

 

0.08431 sec| 2408.016 kb