Nghe tới đây, Diệp Hàm không khỏi nhìn ông chủ Cung một cái, trong lòng đã có quyết định.

Chuyện này quả thật là rất hiếm.

Lá trà được hái vào mùa xuân là đắt nhất, nhưng vẫn có thể hái vào bất kỳ thời điểm nào khác trong năm.

Một năm chỉ hái một lần đương nhiên là tốt nhất, như vậy sẽ giữ lại đủ lá mới ở mức tối đa, giúp cây trà phát triển khỏe mạnh.

Nhưng vì lợi ích, rất nhiều chủ vườn trà mỗi năm đều hái trà rất nhiều lần.

Sau khi hái trà vào mùa xuân, họ sẽ hái lại vào mùa hè, thậm chí có người còn hái lại vào cả mùa thu, mặc dù chất lượng của hai lần sau rất bình thường, thậm chí nó còn không bán được dù giá chỉ vài chục tệ, nhưng vì lá được hái về, khối lượng lớn, số lượng nhiều, nên cũng thu được một khoản không ít.

Chẳng qua hậu quả của việc này lại khiến cho cây trà bị hư hại nặng nề, vài năm sau sản lượng sẽ càng ngày càng thấp, hơn nữa việc phát triển cũng sẽ ngưng lại, tình trạng cũng sẽ ngày một tệ đi.

Đáng tiếc, hầu hết mọi người đều vì lợi ích trước mắt mà không quan tâm đến sau này.

Thông qua ông chủ Phùng, Diệp Hàm đại khái cũng đã hiểu rõ một chút về hoàn cảnh của ông chủ Cung, ngay cả khi ông ta đang nợ ngân hàng rất nhiều tiền nhưng vẫn không bị lay chuyển trước lợi ích, suy nghĩ tầm nhìn dài hạn này rất đáng được khen ngợi.

Quan trọng nhất chính là những cây trà này quả thật được chăm sóc rất tốt.

Diệp Hàm nhìn vào cành mới của cây số 77, giơ tay sờ vào lá cây của nó, trong mắt tràn đầy ý cười.

Nếu giá cả hợp lý thì cô dự định sẽ nhập cây trà ở đây về.

Có điều cô vẫn muốn nhìn xem một chút những cành giâm từ cây mẹ.

Đối với cây mẹ của Bạch Trà Đông Lĩnh, Diệp Hàm cũng nghe được phần nào.

Chúng sinh trưởng ở trên ngọn núi cao hơn 800m, là những cây trà cổ thụ có tuổi đời hơn 300 năm, tổng cộng có 23 cây.

Cây trà cổ thụ thuộc loại cây trà hoang dã, khác với cây trà nhân tạo, đa số chúng là cây cao nhỏ hoặc cây cao to, chiều cao của cây có thể lên tới 5m, loại cây cao to thì có thể cao tận 10m.

23 cây mẹ của Bạch Trà Đông Lĩnh cao hơn 8m, cũng không tính là quá cao nhưng nhánh cây rậm rạp, phát triển rất tốt.

Mỗi năm chúng đều cho ra khoảng 2 kg búp non, nhưng sau khi sơ chế xong thì chỉ còn không tới 1 kg, vì loại này là hàng đặc biệt chất lượng cao nên người bình thường hoàn toàn không thể uống được nó.

Cách đây 30 năm, chúng đã được một thương hiệu trà địa phương lâu đời bao thầu — chính là Tập đoàn Phương Lĩnh, họ đã sử dụng phương pháp giâm cành để trồng rất nhiều cây trà ở khu vực lân cận.

Mà cây mẹ quý báu lại được bảo vệ canh gác 24/24, xung quanh toàn là camera để đề phòng kẻ khác trộm cắp, phá hoại.

Ông chủ Cung không khỏi cười khổ:

“Tôi phải dựa vào rất nhiều mối quan hệ thì mới có thể lấy được chúng. Haizz, tôi chỉ lấy được tổng cộng có 10 cành, nhưng chỉ có duy nhất 5 cây còn sống sót, cô đi theo tôi.”

Diệp Hàm đi theo ông ta bước vào khu vực có đất đai màu mỡ nhất, đập vào mắt chính là các cành giâm được trồng trên các luống riêng biệt.

Trước mắt chỉ có cành giâm khoảng 3-4 cm, bên trên chỉ có một hoặc hai chiếc lá cây, rất nhỏ, chắc là vừa mới mọc ra rễ, phải ngồi xổm xuống mới có thể nhìn thấy rõ.

0.08881 sec| 2388.531 kb