Bà ta cố tình nói với giọng điệu nhẹ nhàng, chứa đầy sự quan tâm, như thể bà ta thực sự là một người mẹ yêu thương con cái.
Diệp Hàm chỉ im lặng nghe, không nói lời nào.
Quả nhiên chưa nói được vài câu, Chu Phỉ đã đi thẳng vào vấn đề:
“… Cha dượng con muốn đầu tư vào vườn bách thảo của con, nhưng gần đây ông ấy không có nhiều tiền, con nghĩ 5 triệu có thể lấy được 50% cổ phần không?”
Nghe được lời đề nghị này, Diệp Hàm trực tiếp cười lớn thành tiếng.
5 triệu để lấy 50% cổ phần?
Đây chắc hẳn là trò đùa lớn nhất mà cô được nghe trong năm nay.
5 triệu, trước đây cô chắc chắn sẽ coi đó là một số tiền lớn, nhưng bây giờ nó thậm chí còn không bằng doanh thu hai tháng của cửa hàng đồ uống.
Càng đừng nói đến vườn bách thảo của cô, đừng ai mơ tưởng đến việc động đến một cành cây cọng cỏ nào ở trong đó.
Nghe thấy tiếng cười của Diệp Hàm, Chu Phỉ không giả vờ được nữa, giọng điệu lập tức thay đổi:
"Con cười cái gì? Thái độ này là thái độ gì vậy? Mẹ là mẹ của con——"
Bà ta chưa kịp nói xong thì đã bị chủ nhân của đầu dây bên kia cúp máy.
Gọi lại thì chỉ nghe được tiếng của tổng đài.
Diệp Hàm nhìn dãy số quen thuộc ở trong danh sách đen, trong lòng cảm thấy bình tĩnh lạ thường.
Cho đến thời điểm này, cô mới cảm thấy mình thực sự đã thoát khỏi sự trói buộc của gia đình.
Trong suốt bốn năm học đại học, cô chưa bao giờ về nhà một lần nào, tự mình đi làm để kiếm tiền đóng học phí, tất cả những điều này đều là vì muốn chứng minh cho họ thấy rằng ngay cả khi chỉ có một mình - cô vẫn có thể sống tốt.
Bạn thân nhất của cô, Trình Mộng Đình, biết rõ mối quan hệ của Diệp Hàm với gia đình, cũng chưa bao giờ đề cập đến nó ở trước mặt cô.
Nhưng điều này cũng đã chứng tỏ trong nội tâm của cô thật sự vô cùng để ý đến chuyện này.
Nếu thực sự không quan tâm thì người khác nói gì cũng không quan trọng.
Nhưng hiện tại, đôi mắt hạnh của Diệp Hàm cong lên, ngửi thấy mùi trúc thoang thoảng ngoài cửa sổ, tâm tình bỗng trở nên vui vẻ, trên mặt nở một nụ cười xán lạn.
Cô không cần phải chứng minh với bất cứ ai nữa.
Cô có sự nghiệp của riêng mình, niềm đam mê của riêng mình, vườn bách thảo của riêng mình, rất nhiều nhân viên, vật chất tiền bạc đầy đủ.
Giá trị cuộc sống và nhu cầu tinh thần của cô đã được thỏa mãn đầy đủ, cô không còn cần sự công nhận của gia đình nữa.
Ngoài ra còn có ba cô, người luôn gọi điện hỏi thăm xem nhà đầu tư đứng phía sau lưng cô là ai, mong cô có thể làm cầu nối cho bọn họ.
Nhưng ba cô không hề biết là từ đầu đến cuối không có một nhà đầu tư nào cả.
Diệp Hàm cảm thấy có chút buồn cười.
Dù sao cô cũng đã nói thẳng ra rồi, nếu không tin thì cứ tự mình đi tìm.
Hệ thống:
"Chủ nhân, các thông tin liên quan đã bị ẩn đi, người khác không thể tìm ra được."
Diệp Hàm cong đôi mắt hạnh:
“Tôi biết.”
Nhưng ba cô sẽ không nghĩ như vậy, ông ta vẫn sẽ nghĩ rằng nhà đầu tư đằng sau là một người bí ẩn và quyền lực, ông ta sẽ không ngừng tìm kiếm.
Khả năng cao còn nhận nhầm nhân vật lợi hại nào đó là nhà đầu tư.
Chắc hẳn là sẽ rất thú vị đây.
Nhưng những điều này cũng không liên quan gì đến Diệp Hàm cả, thế nên cô cũng lười để ý.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo