Ông ấy đã giúp người bạn thân của mình kiếm được một hợp đồng lớn, uống thêm một hớp trà thì có làm sao chứ?
Cung Bạch đúng là cái đồ keo kiệt, lần nào tới đây cũng giấu trà ngon đi không cho ông ấy uống, khó khăn lắm mới nắm bắt được cơ hội lần này, tất nhiên phải tranh thủ uống nhiều một chút.
Đồng thời cũng nhường chỗ cho hai người có không gian riêng để bàn bạc về việc hợp tác.
Làm bên thứ ba, ông ấy cũng không thể cứ quấy rầy mãi, người không biết có khi lầm tưởng rằng bản thân ông ấy nhận được lợi ích gì ấy chứ.
Lúc này ông chủ Cung cũng không quan tâm trà ngon của mình nữa, hiện giờ điều ông ta quan tâm nhất lúc này chính là ký được bản hợp đồng lớn trước mắt.
Nếu có thể làm cho vị quản lý Diệp này hài lòng, kêu ông ta tặng nốt 2 kg trà ngon còn lại cũng không thành vấn đề!
Diệp Hàm nhìn những cây trà tươi tốt này, thỉnh thoảng lại cúi đầu kiểm tra tình trạng, mật độ của cành và lá cây.
Cây trà thuộc chi Sơn Trà, họ Sơn Trà, là giống cây bụi thường xanh lâu năm hoặc cây cao nhỏ, hầu hết các cây trà được gieo trồng nhân tạo đều là cây bụi, không có thân cây rõ ràng, nhánh cây thì dày đặc, chiều cao cũng sêm sêm nhau – đều không vượt quá 1.5 mét.
Do được bàn tay con người cắt tỉa bớt cành lá nên chiều cao của các cây trà gần như bằng nhau, không có nhiều khoảng cách giữa các cây, khiến chúng trông có vẻ hơi chen chúc.
Ông chủ Cung vẫn tiếp tục giới thiệu:
“… Hàng cây trà này cũng được 10 năm tuổi rồi, đang vào thời kỳ phát triển nhất của cây, cô nhìn xem chỗ này, chỗ này…”
Ông ta chỉ vào phần lá và phần cành, sau đó tiếp tục nói:
“Ở những chỗ này, vào mùa xuân chúng đều sẽ nảy ra búp mới, nếu khí hậu thích hợp, thì một cành có thể cho ra 12 13 búp, còn nếu điều kiện thời tiết không thuận lợi thì sẽ cho ra ít hơn, tầm khoảng 10 búp.”
“Những cây trà này phát triển rất tốt, cành cây rậm rạp, điều này cũng đã chứng tỏ nó có thể cho ra ít nhất 400-500 búp, năng suất rất cao.”
Một bên Diệp Hàm vừa nghe ông chủ Cung giới thiệu, một bên thì gắn nút bịt tai lên, sử dụng bàn tay vàng lên một vài cây trà gần đó.
Bạch Trà Đông Lĩnh số 7:
“Đừng nhìn tôi, bây giờ tôi chỉ có mỗi lá thôi, nhưng mà đợi đến mùa xuân tôi sẽ cho ra rất nhiều búp non ~ đến lúc đó cô có thể tới đây thăm tôi.”
Bạch Trà Đông Lĩnh số 28:
“Dựa vào đâu mà tôi không phải là một trong mười loại trà nổi tiếng chứ, tôi không phục tôi không phục! Rõ ràng hàm lượng axit amin của tôi cao như thế, ít thì cũng phải bán với giá 5000 tệ/kg chứ. Suy, đúng là không có mắt nhìn.”
“Dựa vào đâu mà tôi không phải là một trong mười loại trà nổi tiếng chứ, tôi không phục tôi không phục! Rõ ràng hàm lượng axit amin của tôi cao như thế, ít thì cũng phải bán với giá 5000 tệ/kg chứ. Suy, đúng là không có mắt nhìn.”
Diệp Hàm: “...”
5000 tệ/ kg thật sự là rất đắt, giá này đã có thể mua được trà Long Tỉnh cao cấp giành được nhiều giải thưởng rồi.
Nhưng cũng không hẳn là không có khả năng.
Chỉ cần chất lượng trà đủ tốt thì đương nhiên sẽ có người mua hàng.
Diệp Hàm nghĩ, nếu bản thân là người trồng trà, cô chắc chắn sẽ nỗ lực nâng cao chất lượng của lá trà lên!
Dưới sự hỗ trợ của dung dịch dinh dưỡng thực vật, có khi chuyện này hoàn toàn có thể làm được ấy chứ!
Bạch Trà Đông Lĩnh số 77:
“Tôi nghe các chị ở vườn trà khác kể rằng, họ bị nông dân trồng trà thu hoạch suốt cả bốn mùa, lá cây cũng đã rụng hết rồi, thật đáng thương. May mà ở đây chỉ hái trà vào mùa xuân, thế nên lá cây của tôi mới không bị rụng hết, may mắn làm sao T.T”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo