Nước pha trà cũng là nước khoáng chất lượng cao nhất, được lọc từ nước suối ở trên núi cao, không chứa bất kỳ tạp chất nào, vị cũng ngọt lành.

Đây là tiêu chuẩn hàng đầu trong việc chiêu đãi khách.

‘May mắn thay, đối phương cũng là người hiểu biết.’

Ông chủ Cung cảm thấy có chút nhẹ nhõm, cảm giác như vụ làm ăn này đã đi được một nửa chặng đường.

Trà phải là người sành uống mới có thể cảm nhận được giá trị của nó, trong trường hợp nếu như nếm không ra, vậy thì chính là đàn gảy tai trâu, thật vô ích.

Trà được hái từ vườn của ông ta có chất lượng tốt hơn so với những vườn trà khác, nhưng sự khác biệt chỉ có một tí ti, thật sự thì chỉ những nhân tài am hiểu về trà mới có thể cảm nhận được sự khác biệt này.

Vốn ông chủ Cung còn lo lắng vị quản lý này còn rất trẻ, sẽ không cảm nhận được chất lượng trà, nhưng không ngờ hóa ra cô lại rất am hiểu về trà.

Diệp Hàm ban đầu không nghiên cứu nhiều về trà lắm, nhưng mà từ khi quyết định mở một cửa hàng đồ uống, sau đó tạo ra một dòng sản phẩm chủ lực, cô đã bắt đầu nếm thử và nghiên cứu các loại trà khác nhau.

Đặc biệt là tỷ lệ pha trộn của trà Ô Long Hoa quế, mỗi ngày cô đều phải nếm thử hơn mười công thức khác nhau, khi đó ngoại trừ trà An Khê Thiết Quan m ra thì cô còn thử các loại trà Ô Long khác, sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng cô mới quyết định chọn Thiết Quan m.

Đặc biệt là tỷ lệ pha trộn của trà Ô Long Hoa quế, mỗi ngày cô đều phải nếm thử hơn mười công thức khác nhau, khi đó ngoại trừ trà An Khê Thiết Quan m ra thì cô còn thử các loại trà Ô Long khác, sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng cô mới quyết định chọn Thiết Quan m.

Ngoài ra còn có Hồng Trà Kỳ Môn để làm ra Hồng Trà hoa quế, rồi các loại trà khác nhau... Diệp Hàm cũng đã thử từng loại một.

Theo thời gian, việc phẩm vị trà cũng dần dần được cải thiện.

Bây giờ không thể khẳng định là có thể đạt được đến năng lực phân biệt trà của một người có kinh nghiệm phẩm trà lâu năm, nhưng cô có thể phán đoán đại khái giá trị và cấp bậc của trà.

Phẩm trà chú trọng việc thưởng thức, đặc biệt là trà ngon.

Ông chủ Cung cần mẫn rót trà cho Diệp Hàm đến 7/10 cốc, trong lúc nhất thời lều trà đột nhiên trở nê cực kỳ yên tĩnh.

Ba người chậm rãi thưởng thức mùi thơm và hương vị của loại trà Minh Tiền đặc biệt này, chỉ có tiếng cốc trà được đặt nhẹ nhàng xuống bàn.

Trừ những tiếng động này ra, thì chính là tiếng gió thổi qua vườn trà và tiếng của những cành trà lay động.

Trong miệng Diệp Hàm tràn ngập hương trà thơm ngát, mũi cũng tràn ngập hơi thở tươi mát được thổi tới từ đỉnh núi, cô ngước mắt nhìn khu vườn xanh tươi, màu xanh như bậc cầu thang không ngừng uốn lượn, bao phủ khắp núi đồi, mênh mông bát ngát.

Trong lúc nhất thời, đầu óc dần trở nên trống rỗng, có một loại cảm giác thoải mái nhẹ nhàng, như thể không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.

Đây chính là sự tự nhiên, thoải mái, tự do thích ý của một vườn trà rộng hơn ngàn mẫu.

Đứng ở nơi này sẽ khiến con người quên đi những ưu phiền của thế gian và trở nên tràn đầy sức sống.

*

Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, buổi phẩm trà sắp sửa kết thúc.

Trà Minh Tiền tươi và mềm, chủ yếu chỉ lấy phần búp nên độ đậm không thể bằng các loại trà khác, tốt nhất chỉ nên pha 2-3 lần nước, hương vị sẽ tươi mát hơn.

Sau khi phẩm trà xong, Diệp Hàm nhìn xung quanh, nói thật thì cô có cảm quan khá tốt với nơi này, lại chuẩn bị cẩn thận xem xét kỹ hơn về chất lượng của những cây trà ở đây.

Ông chủ Phùng vừa tự pha cho mình một tách trà Minh Tiền đặc biệt, vừa cười khà khà nói:

“Quản lý Diệp, ông Bạch, tôi không đi nữa, hai người cứ đi dạo đi.”

0.23942 sec| 2397.109 kb