“Người phỏng vấn tiếp theo, Nghiêm Bân.”
Nghiêm Bân nghe thấy tên của mình, lập tức trấn định tự nhiên đi vào phòng phỏng vấn.
Người phỏng vấn là hai người phụ nữ.
Một người vô cùng trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ hơn 20 tuổi, khuôn mặt thanh lệ, trông còn xinh đẹp hơn cả mấy vị minh tinh, thế mà lại là quản lý của Hoa Gian Tập!
Một người khác thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, phong thái giỏi giang, cặp mắt kia khi nhìn qua còn mang theo một chút sắc bén, khiến Nghiêm Bân có loại ảo giác bản thân bị nhìn thấu.
Anh ấy đè nén sự kinh ngạc ở trong lòng, trên mặt giữ vẻ trấn định, cố gắng ứng đối câu hỏi của người phỏng vấn.
Vương Vân dùng dăm ba câu đã nắm rõ được thông tin cơ bản và tình huống kinh doanh của Nghiêm Bân, cũng biết tình cảnh thua lỗ của đối phương, nhưng khi nhìn vào trạng thái tinh thần, có vẻ như cũng không tệ lắm.
Không giống như những người khác mang theo tâm trạng phẫn nộ, hoặc là lo âu bất an.
Cảm xúc có thể lây lan.
Nhất là khi làm chủ cửa hàng, là tấm gương của nhân viên trong cửa hàng, diện mạo tinh thần của anh ấy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái của nhân viên trong cửa hàng.
Nhất là khi làm chủ cửa hàng, là tấm gương của nhân viên trong cửa hàng, diện mạo tinh thần của anh ấy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái của nhân viên trong cửa hàng.
Vương Vân: "Anh có ảnh chụp cửa hàng không, chúng tôi muốn xem một chút.”
Nghiêm Bân vội nói: "Có.”
Sau khi tìm được ảnh chụp, anh ấy bèn đưa điện thoại di động lên.
Thiết kế cửa hàng lúc trước cũng là anh ấy tìm người thiết kế, sạch sẽ gọn gàng, còn trưng bày một ít cây xanh.
Nhưng sự quan tâm của hai người Diệp Hàm và Vương Vân lại không đặt ở đây.
Các cô lật qua lật lại, thấy được ảnh chụp ở bàn làm việc.
Trong tủ có giá đặt đồ chuyên dụng, nguyên vật liệu sắp xếp chỉnh tề, sữa có ghi hạn sử dụng, viết rõ thời gian hết hạn, sau khi mở ra thì cần phải xử lý trong ngày.
Diệp Hàm khẽ gật đầu.
Đúng vậy, họ quan tâm đến vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm.
Có một số quán trà sữa sẽ dùng sữa quá hạn, hoa quả được cắt ra cũng sẽ dùng quá hạn tận hai ngày, các loại nguyên vật liệu thì bày bừa lung tung, trong tủ thường xuyên sẽ có rác rưởi chưa xử lý, sinh ra rất nhiều vi khuẩn, còn có thể thu hút ruồi bọ.
Diệp Hàm tuyệt đối không cho phép cửa hàng đồ uống của mình xuất hiện vấn đề như vậy.
Cô trả lại điện thoại cho Nghiêm Bân, sau đó mỉm cười nói:
"Một câu hỏi cuối cùng, nếu để anh làm ra một loại đồ uống đặc sắc, anh sẽ chọn loại nào?"
“Không sao, anh có thể suy nghĩ một chút rồi trả lời cũng được.”
Nghiêm Bân gần như là lập tức nghĩ tới hoa quế.
Một phút sau, anh ấy lên tiếng trả lời:
"Tôi sẽ làm trà Ô Long hoa quế.”
Vương Vân:
"Tại sao không phải là trà sữa hoa quế, hoặc là trà mật ong hoa quế? Nếu nhìn vào thị trường mà nói, hai loại mà tôi vừa nói sẽ được thị trường hoan nghênh hơn."
Nghiêm Bân lập tức trả lời:
"Nguyên chất mới là tốt nhất, trà sữa sẽ áp chế vị hoa quế.”
“Hoa quế ở Hoa Gian Tập có màu sắc vô cùng rực rỡ, hương thơm ngọt ngào, kết hợp với vị ngọt và mát lạnh của trà Ô Long, lại thêm một ít mật hoa quế, sẽ khiến cho hương hoa nồng đậm hơn, mùi vị cũng hoàn mỹ, có thể giữ được tối đa đặc tính vốn có của hoa quế, đồng thời có tác dụng giảm mỡ, tiêu thực giải ngấy.”
“Cá nhân tôi cho rằng, phối hợp như vậy là tốt nhất.”
Diệp Hàm và Vương Vân liếc nhau, đánh dấu sao ở phía sau tên anh ấy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo