"Chi bằng như vậy đi."

Phó Vân Trạch trầm ngâm:

"Nếu cô nhìn trúng cây nào ở đây thì cứ chuyển chúng qua đó hết đi."

"Tôi nhớ lần trước cô nói rằng chúng không thích hợp để sống trong một môi trường như vậy."

Diệp Hàm nhìn thực vật nhiệt đới che khuất bầu trời xung quanh, quả thật có chút rung động.

Không còn nghi ngờ gì nữa, các giống cây ở đây đều là loại tốt nhất trong các giống nhập khẩu.

Phó Vân Trạch rất nhanh đã nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Hàm, anh nhìn lướt qua Phan Hằng.

Đối phương hiểu ý, nhanh chóng lấy ra ‘Hồ sơ ghi chép’ năm đó, bên trong liệt kê chủng loại thực vật, giá cả, thủ tục phí tổn,… vô cùng chi tiết tỉ mỉ.

Chẳng qua nó là giả, hồ sơ ghi chép thật thì đang ở chỗ ông nội Phó Vân Trạch.

Diệp Hàm thấy vậy thì hoàn toàn yên tâm:

"Vậy dựa theo giá cả trên đó rồi chúng ta định ra hợp đồng đi."

Nhưng cô nghĩ giá cả... Hình như không cao cho lắm nhỉ?

Nhưng cô nghĩ giá cả... Hình như không cao cho lắm nhỉ?

Diệp Hàm đảo mắt nhìn lướt qua danh sách, cộng thêm chi phí thủ tục nhập khẩu từ nước ngoài, nó thật sự là thấp hơn nhiều so với dự đoán của cô.

Là bởi vì số lượng mua một lần tương đối nhiều, cho nên mới giảm giá tương đối sâu sao?

Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, đối phương đã lập hợp đồng.

Diệp Hàm nhập 25 cây nhiệt đới với giá 12.000 cây một cây, cộng lại là 300.000 tệ, trong đó bao gồm chuối rẻ quạt, đỗ quyên, cây cọ, hoa thiên điểu, cây cọ Washington, cây long huyết v.v., mỗi cây đều có chiều cao 3 - 5 mét.

Bởi vì việc di dời khá khó khăn, nên họ dự tính sẽ di dời trong vòng hai tuần.

Trước khi Diệp Hàm đi, Phó Vân Trạch đã tới tiễn cô, anh lịch sự giữ một khoảng cách nhất định, sau đó mới nhỏ giọng hỏi:

"Tuần sau tôi có thời gian, có thể đặt bao trọn gói không?"

"Xin lỗi."

Lúc Diệp Hàm nghiêng đầu nhìn thấy sống mũi cao thẳng và chiếc cằm hoàn mỹ của đối phương, cô không khỏi giật mình nói:

"Hoa Gian Tập đang mở [Tour Đêm - Hoa Quỳnh], nên khoảng thời gian này e là không tiện."

"Như vậy sao..."

Hàng mi dài của Phó Vân Trạch hơi rủ xuống, ngón tay thon dài cài lại cúc áo bằng ngọc lục bảo, làm như vô tình hỏi:

"Vậy tuần sau cô sẽ tới đây nữa đúng không?"

Diệp Hàm suy nghĩ một chút: "Chắc là vậy."

Trước khi di dời bắt buộc phải chăm sóc cây cho thật tốt, cô sẽ tới đây một lần nữa.

"Lúc đến công ty nhớ nói trước cho tôi biết."

"... Được."

Diệp Hàm có chút nghi hoặc, tại sao lại phải liên lạc với anh, không phải là liên hệ với Phan Hằng sao?

Đợi đến buổi tối sau khi đóng cửa vườn, cô nhận được lời mời kết bạn của Phó Vân Trạch.

Avatar của đối phương là một chuỗi số liệu, Diệp Hàm xem không hiểu, nhưng rất phù hợp với phong cách của anh.

Hẳn không phải là người khác.

Sau khi thêm phương thức liên lạc, Phó Vân Trạch bèn hỏi cô về việc nuôi trồng cây nắp ấm và cây bắt ruồi.

Diệp Hàm cũng trả lời toàn bộ, bao gồm môi trường sinh trưởng, nhiệt độ, độ ẩm, tần suất tưới nước…

Đúng lúc này, cô lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Diệp Hàm đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt hạnh xẹt qua một tia sáng.

Cô nghĩ tới khu cảnh quan đặc sắc cuối cùng trong nhà kính triển lãm, đó chính là - khu thực vật ăn côn trùng!

Trên thế giới có hơn 630 loài thực vật ăn côn trùng, trong đó có 100 loài là phổ biến.

Ví dụ như các loại cây nắp ấm, cây bắt ruồi, gọng vó, cỏ loa kèn, cây cỏ bơ…

Hơn nữa chúng cũng khá đặc sắc.

0.11972 sec| 2394.945 kb