Hiện nay thành phố W không có bất kỳ công viên hoặc vườn bách thảo nào có khu thực vật ăn côn trùng, người bình thường cũng rất ít nuôi trồng loại thực vật này.

Có lẽ là do môi trường và sự tiến hóa, nên phần lớn thực vật ăn côn trùng đều có "hình thù vô cùng kỳ quái", trên thân mang theo lồng bắt côn trùng, kẹp, hoặc là bình, có thể tạo ra cảm giác mới mẻ cho các khách du lịch.

Đúng rồi, đến lúc đó còn có thể thả một vài loài côn trùng, để khách du lịch quan sát cảnh tượng săn mồi.

Chậc, có lẽ cảnh tượng khi đó sẽ vô cùng mới lạ, tạm thời cứ tính tới đây đã.

Trong đầu Diệp Hàm xuất hiện rất nhiều ý tưởng, cô bắt đầu ghi ghi chép chép ở trên mặt giấy trắng, đồng thời còn không ngừng tìm kiếm tư liệu.

Phó Vân Trạch:...?

Anh nhìn tin nhắn vừa rồi không nhận được hồi âm, im lặng thở dài, chuẩn bị đi tắm trước.

Trong làn hơi nước mờ mịt, Phó Vân Trạch hơi ngẩng đầu, dòng nước ấm áp men theo cằm chảy xuôi xuống dưới, lướt qua hầu kết hơi nhô lên, lồng ngực cường tráng, cơ bụng rõ ràng và nhân ngư tuyến nhợt nhạt, sau đó mới rơi xuống mặt đất, bắn ra từng trận bọt nước.

Bởi vì thời gian khá vội vàng, anh cũng không thay áo ngủ, mà quấn một chiếc khăn tắm ở bên hông rồi đi ra, giơ tay xoa xoa mái tóc đã khô được một nửa, sau đó việc đầu tiên chính là cầm lấy điện thoại di động.

Vẫn không có hồi âm.

Phó Vân Trạch mím môi, qua vài giây, vẫn gửi tin nhắn cho đối phương.

Phó Vân Trạch: Ngủ ngon.

Phó Vân Trạch: Ngày mai nhiệt độ giảm thấp, nhớ mặc thêm một chiếc áo khoác.

*

*

Nghiêm Bân nhìn tiệm trà sữa của mình phải đóng cửa, vẻ mặt chán nản ngồi bên đường đốt một điếu thuốc.

Sương trắng mông lung phản chiếu ra vẻ mặt mê mang mà tang thương của anh ấy, suy nghĩ trong đầu vô cùng hỗn loạn, không biết nên đi nơi nào.

Nửa năm trước anh ấy tràn đầy tự tin cầm 200.000 tệ tiền gửi ngân hàng của mình gây dựng sự nghiệp, nghe nói tiệm trà sữa phí đầu tư thấp, lợi nhuận lại cao, hơn nữa lại bị mấy người bạn giật dây, cuối cùng anh ấy đã hạ quyết tâm - mở một tiệm trà sữa!

Không phải là chưa từng làm điều tra nghiên cứu, nơi anh ấy chọn là một khu thương mại bao gồm nhiều mảng như ăn uống, mua sắm, giải trí, chung quanh cũng toàn là khu dân cư, có rất nhiều hộ gia đình.

Không phải là chưa từng làm điều tra nghiên cứu, nơi anh ấy chọn là một khu thương mại bao gồm nhiều mảng như ăn uống, mua sắm, giải trí, chung quanh cũng toàn là khu dân cư, có rất nhiều hộ gia đình.

Trên một con phố mà mở tận bốn cửa hàng trà sữa, thoạt nhìn tất cả làm ăn cũng không tệ.

Điều này càng làm tăng thêm quyết tâm mở cửa hàng ở đây của Nghiêm Bân.

Vì thế anh ấy bắt đầu lên kế hoạch.

Phí nhượng quyền đã tốn 50.000 tệ, tiền đặt cọc 10.000 tệ, các loại thiết bị tốn 30.000 tệ; Tiền thuê mỗi tháng 5000, đóng định kỳ nửa năm một lần, tổng cộng là 30.000.

Cộng tất cả lại thì đã là 120.000 tệ.

Ngoài ra còn phải trang trí lại cửa hàng, tuyển dụng nhân viên, mua các loại nguyên vật liệu, công tác quảng cáo PR…

Còn chưa bắt đầu kinh doanh, số tiền 200.000 mà anh ấy tiết kiệm được cũng đã không còn bao nhiêu.

Thương hiệu nhượng quyền đã phái người tới để huấn luyện, chỉnh đốn và cải cách, có rất nhiều yêu cầu, nhưng Nghiêm Bân cũng học được rất nhiều điều về quy trình quản lý, chuẩn bị bước vào tháng khai trương đầu tiên.

Mà tháng đầu tiên khai trương, cửa hàng đã tổ chức hoạt động mua một tặng một.

Việc làm ăn quả thật rất phát đạt, lượng tiêu thụ hàng tháng vượt qua 6000 ly, doanh thu đạt tới 130.000 tệ.

0.30073 sec| 2381.688 kb