"Để cháu kể cho ông chuyện này, chắc là ông cũng chưa biết ạ, cây Đan Quế cổ thụ này được di dời từ nơi khác tới đây. Lúc trước cành lá của nó đã khô hết, quản lý của Hoa Gian Tập đã phải dùng rất nhiều biện pháp mới cứu được cây Đan Quế này trở về từ cõi chết, nên nó mới phát triển được như bây giờ."
“Chuyện này còn từng được lên bản tin thành phố nữa đấy ạ.”
Nói xong, bọn họ lại dựng giá đỡ máy ảnh trước ánh mắt ngạc nhiên của mấy ông lão, tiếp tục chụp và quay lại cảnh “Mưa hoa quế rơi” hiếm thấy này.
Sau khi Nghiêm Bân nghe xong, anh ấy cũng bắt đầu tìm kiếm thông tin, quả nhiên, có rất nhiều thông tin về cây Đan Quế Trạng Nguyên Lá Đỏ.
Đủ loại ảnh chụp, kiến thức khoa học, rồi về việc bảo vệ cây cổ thụ, khiến người ta hoa cả mắt.
Anh ấy nhất thời có muôn vàn cảm khái.
Tuy rằng có sự khác biệt về thời đại, nhưng việc lưu truyền kiến thức vĩnh viễn sẽ không biến mất, hơn nữa phương thức tiếp cận cũng nhanh và tiện hơn nhiều, càng dễ khiến nhiều người biết đến hơn.
*
Nghiêm Bân đi ra khỏi vườn hoa quế, nhìn đồng hồ, cách thời gian phỏng vấn còn nửa tiếng, bây giờ đi bộ từ đây về là vừa.
Anh ấy nhìn thoáng qua nhà ấm trồng hoa thủy tinh ở bên cạnh, cùng với kiến trúc hình bán cầu cực lớn đứng sừng sững ở phía xa xa, trong lòng có một chút tiếc nuối.
Sớm biết như thế thì anh ấy đã tới từ lúc 12 giờ rồi.
Lần này không có thời gian đi xem, thôi thì chờ lần sau vậy.
Nghiêm Bân vừa trở về vừa nghĩ, lỡ như lần phỏng vấn này có không thành công, nhưng có thể tìm được một ‘bảo tàng’ quý giá như vậy, cũng coi như là rất lời rồi.
Không chỉ có cảnh sắc có một không hai, nơi này còn là một nơi rất tốt để có thể thư giãn thể xác và tinh thần.
Anh ấy rõ ràng có thể cảm nhận được sự chuyển biến ở mặt tâm trạng của mình.
Nếu là trước kia, Nghiêm Bân làm gì có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp chứ?
Tất cả đều là do áp lực cuộc sống ép đến mức khiến anh ấy không thở nổi.
Trong lúc ngồi chờ đến lượt phỏng vấn, Nghiêm Bân nhìn thấy mấy người khác cũng đang chờ phỏng vấn, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng lo lắng và khẩn trương.
Không hề nghi ngờ, hầu như đều là các chủ cửa hàng làm ăn thất bại.
"Người anh em, cửa hàng của anh mở được mấy tháng?" Một người đàn ông trung niên hỏi.
“Nửa năm." Nghiêm Bân nói.
“Còn tôi thì chỉ được ba tháng! Haizz, đầu tư mấy trăm ngàn, nhưng thật sự là không làm nổi nữa, bây giờ tôi hối hận quá, hối hận muốn chết đi được.”
Hiện giờ thời kỳ vàng son của các quán trà sữa đã qua, thời điểm hiện tại chỉ có thể kiếm được số tiền tầm một, hai phần mười so với lúc còn đang hot.
Không giống như năm 2015, khi đó kinh doanh trà sữa đứng nơi đầu ngọn gió, hầu như quán nào cũng có thể kiếm ra tiền.
Nghiêm Bân nhìn biểu cảm ảo não và động tác nôn nóng đi tới đi lui của đối phương, tựa như thấy được bản thân lúc vừa mới tới đây.
Khi đó anh ấy cũng giống như vậy, chìm sâu trong sự hối hận và thống khổ, nhưng hiện tại thì đã khác.
Sự việc đã qua, không thể vãn hồi, chỉ có thể nghĩ biện pháp bổ cứu.
Cho nên, anh ấy phải cố gắng đậu cuộc phỏng vấn này.
Nghiêm Bân hít sâu một hơi, sửa sang lại cổ áo và vạt áo.
Quần áo còn đọng lại một chút hương hoa quế ngọt ngào, khiến cho tâm trạng khẩn trương của anh ấy chậm rãi thả lỏng xuống.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo