Ông chủ lập tức sửa lại lời nói:
"Những cây Tùng La Hán này thật ra cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là không phát triển tốt, nói không chừng sau khi cô mang về trồng, chúng lại phát triển tốt hơn thì sao.”
Dù sao bây giờ cây chưa chết, sau khi cô đem về, chẳng may cây có chết thì cũng không liên quan gì đến ông ấy.
Cuối cùng, Diệp Hàm đã mua chúng về với giá 5000 tệ.
Dùng đơn giá không đến 300, mua được hơn hai mươi chậu cây có giá mấy ngàn, thậm chí có vài chậu còn có giá hơn mười mấy ngàn.
Thật sự là rất lời.
Sau khi chọn lựa xong cây Tùng La Hán, tiếp theo Diệp Hàm còn phải đưa vào các loại cây tùng như Tùng Du, Tùng Kim Tiền, Tùng Chương Tử v.v…
Những cây này đều phân bố ở những nơi khác nhau, hơn nữa vài cơ sở trồng chúng lại không ở thành phố W, phải đi sang tận thành phố S ở bên cạnh.
Có rừng thông nhân tạo giữa sườn núi, cũng có cơ sở vườn ươm tọa lạc dưới chân núi, tổng thể mà nói cần hao phí rất nhiều thời gian.
Hơn hai mươi chậu cây vừa mua về cũng phải được chăm sóc thật tốt, Diệp Hàm dự tính, vườn tùng bách ít nhất phải đợi đầu tháng sau mới có thể khai trương.
Đúng theo ước định, buổi sáng chủ nhật, Diệp Hàm mang theo hơn mười chậu cây nắp ấm và bắt ruồi đi đến công ty Khoa Học Công Nghệ Tương Lai.
Phan Hằng nhìn thấy cô đến, lập tức gọi người đến chuyển cây đi, đặt các chậu cây vào trong xe đẩy rồi đẩy vào thang máy VIP, Diệp Hàm cũng đi theo phía sau.
Những cây nắp ấm này đã cao hơn so với lúc mới mua một chút, cây bẫy ruồi cũng lớn lên rất nhanh, hiệu quả hẳn là sẽ không tệ lắm.
Phó Vân Trạch quả nhiên ở đây.
Vẫn là áo sơ mi trắng không tì vết, không một nếp nhăn, dán sát đường cong hoàn mỹ, cúc áo đã đổi từ chất liệu bạc sang đá ngọc lục bảo quý hiếm, phối hợp với thảm thực vật trong phòng làm việc, thế nhưng trông lại có vẻ khá phù hợp với hoàn cảnh.
Vẫn là áo sơ mi trắng không tì vết, không một nếp nhăn, dán sát đường cong hoàn mỹ, cúc áo đã đổi từ chất liệu bạc sang đá ngọc lục bảo quý hiếm, phối hợp với thảm thực vật trong phòng làm việc, thế nhưng trông lại có vẻ khá phù hợp với hoàn cảnh.
Đồng thời cũng nhiều thêm vài phần không quá rụt rè, khiêm tốn.
Nội tâm Phan Hằng thầm than thở: Hôm nay Tổng giám đốc Phó vừa đổi luôn á.
Sáng sớm còn tự thay cúc áo trong phòng làm việc của mình...
Anh ấy không nhịn được mà nhìn Diệp Hàm một cái, khụ, rốt cuộc là vì sao?
Lần này Diệp Hàm cũng không phớt lờ Phó Vân Trạch, chủ động lên tiếng chào hỏi anh, sau đó mới bắt đầu kiểm tra tường thực vật.
Tường thực vật rộng lớn phát triển rất tốt, hoàn toàn không thể nhìn ra nó đã bị chuyển đi mấy chục chậu cây, thay vào đó chúng còn đang phát triển tốt vì được hưởng đủ ánh sáng.
Diệp Hàm di chuyển cành cây bị che khuất sang bên cạnh, cố định nó, đồng thời điều chỉnh vị trí mấy chậu cây, nhìn qua cũng không còn vấn đề gì.
Cô đã sử dụng bàn tay vàng trên một số cây.
Cây dương xỉ Boston số 33:
"Cuối cùng cũng không còn ai chen chúc nữa, he he, thoải mái hơn nhiều rồi.”
Cây dương xỉ Boston số 2:
"Mặc dù gần đây tôi không thấy mấy người anh em của tôi, nhưng tôi không hề nhớ đến bọn họ. Ha ha ha ha, đúng là một mình là thoải mái nhất.”
Diệp Hàm: "...”
Mấy người anh em của cậu cũng đều nghĩ như vậy đấy.
Có vẻ như tách chúng ra là đúng.
Cây thường xuân số 4:
"Phát triển, sau đó quấn quanh, tôi cảm thấy mình có thể leo lên tận nóc nhà! Hả? Là cô cho tôi sự tự tin đó sao?"
Diệp Hàm: "...”
Có lẽ là vậy.
Phải nói, là dung dịch dinh dưỡng thực vật trong tay cô cho mới đúng
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo