Nghiêm Bân giơ tay sờ sờ khóe miệng, ngay cả bản thân cũng hoàn toàn không nhận ra.

Ở nơi này, đắm chìm trong cảnh non xanh nước biếc, quả thật có cảm giác tâm trạng được thả lỏng.

Giống như ở bên trong thế giới ầm ĩ, đơn độc sáng lập ra một vùng đất yên tĩnh, khiến cho sự bận rộn lao lực, thể xác và tinh thần vốn đang mệt mỏi của người ta có một nơi để nghỉ ngơi.

Anh ấy đi dọc theo hành lang gỗ tiến về phía trước, không để ý dòng người đang chen chúc, lặng lẽ thu toàn bộ cảnh hồ vào trong mắt.

Rừng trúc.

Nghiêm Bân vừa mới tiến vào nơi này thì đã lập tức cảm nhận được một loại cảm giác rất khác lạ.

Sự ồn ào ầm ĩ xung quanh đang dần dần đi xa, anh ấy quay đầu lại nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa bên bờ và người lớn ở bên cạnh che chở, trong nháy mắt cảm giác bọn họ đang ở hai thế giới khác nhau.

Anh ấy đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, ngửa đầu nhìn về phía rừng trúc cao vút đâm tận lên tầng mây.

Lá trúc xanh biếc mà mịn màng che đi ánh nắng mặt trời, gió thổi qua, từng tán lá trúc đong đưa theo gió, phát ra tiếng xào xạc mềm nhẹ, mang theo giai điệu độc đáo rót vào trong tai.

Thỉnh thoảng có vài chú chim nhỏ đậu trên ngọn cây, phát ra tiếng hót tinh tế, chỉ trong nháy mắt đã lại đập cánh bay xa.

Có mùi trúc nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, không khí trong lành trong phổi, mùi thơm ngát hợp lòng người.

Rất yên tĩnh.

Cũng rất thoải mái.

Nghiêm Bân cũng giống như những người khác, tìm một ghế dài ngồi xuống, anh ấy tựa vào lưng ghế, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này.

Nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đầu đã xoay chuyển hàng vạn lần.

Anh ấy nghĩ tới sự gian khổ lúc vừa mới mở tiệm trà sữa của mình, vì tiết kiệm chi phí, anh ấy đã phải sa thải toàn bộ nhân viên, một mình ôm đồm toàn bộ công việc.

Vệ sinh phải tự mình làm, thu ngân phải tự mình làm, thúc giục shipper, tức giận làm đổ đồ uống, tức giận mắng chửi khi máy móc hỏng...

Trong đó có đủ loại cảm xúc chua ngọt đắng cay, thật sự là một lời khó nói hết.

Nhưng dần dần, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu và những ký ức thống khổ kia đều đang dần đi xa.

Trong tiếng xào xạc nhẹ nhàng của rừng trúc, trong tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót của thiên nhiên, anh ấy đã buông xuống áp lực và gánh nặng chôn sâu dưới đáy lòng, thả lỏng thần kinh căng thẳng, vứt bỏ hết thảy phiền não và phiền muộn, không hề giữ lại một chút nào.

Mấy ngày liền mất ngủ khiến cho cơ thể của Nghiêm Bân mệt mỏi tới cùng cực, rất nhanh anh ấy đã chìm vào giấc ngủ sâu, hô hấp dần trở nên đều đặn

Khi Nghiêm Bân tỉnh dậy từ ghế dài, nhìn hoàn cảnh xung quanh và mọi người ngồi trên ghế dài, trong nháy mắt anh ấy không biết mình đang ở nơi nào.

Vài giây sau mới phát hiện ra là mình đang ở Hoa Gian Tập, nơi anh ấy sắp có cuộc hẹn phỏng vấn.

Đúng rồi, phỏng vấn?!

Nghiêm Bân sợ hãi cả kinh, vội vàng nhìn về phía màn hình điện thoại.

Vừa rồi anh ấy đã ngủ rất lâu, sẽ không bỏ lỡ thời gian phỏng vấn đấy chứ?

Kết quả vừa nhìn, mới 13 giờ 50 phút.

Lúc anh ấy đi từ hồ nhân tạo tới đây là khoảng 13 giờ 40 phút, điều này chứng tỏ anh ấy mới chỉ ngủ không đến 10 phút.

10 phút...

Nghiêm Bân không khỏi sửng sốt.

Anh ấy thật sự cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài, sau khi tỉnh lại, mệt mỏi mấy ngày liền đều giảm bớt, ngay cả trạng thái tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

0.12103 sec| 2380.656 kb