Nghiêm Bân vốn đang rất vui vẻ, nhưng sau khi kết toán, thì ngoại trừ phí nhân công, điện nước, tiền thuê nhà, phí quảng cáo PR và các loại phí tổn khác, hầu như là không kiếm được chút tiền nào.
Hoạt động tháng khai trương kết thúc, độ hot cũng giảm xuống, bên cạnh lại có bốn cửa hàng đang cạnh tranh với anh ấy, thế là tháng tiếp theo số lượng mua không đến 2000 ly.
Trông số lượng thì có vẻ nhiều nhưng đều là đơn đặt hàng mang đi.
Đơn giá giao hàng vốn đã thấp, còn phải chiết khấu cho bên APP, phí chạy chân cho những người giao hàng... Nói chung là đủ các loại phí ở trên đời, cuối cùng ngay cả tiền lương của mình anh ấy cũng không kiếm được.
Mỗi ngày còn mệt đến chết đi sống lại.
Cứ như vậy, khó khăn lắm mới đến kỳ hạn thuê nhà tiếp theo, tiền tiết kiệm 200.000 tệ của anh ấy, cuối cùng chỉ còn sót lại hơn 30.000.
Tương đương với nửa năm làm không công.
Nghiêm Bân cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Anh ấy vốn là một người bình thường, gia đình cũng không giàu có, vất vả lắm anh ấy mới tích kiệm được 200.000 tệ này, lần đầu tư thất bại vào quán trà sữa quả thật là đang cắt vào da vào thịt của anh ấy.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Hút xong điếu thuốc, Nghiêm Bân bèn lên trang web tuyển dụng tìm kiếm việc làm.
Vừa liếc mắt một cái, anh ấy lập tức nhìn thấy công việc ở Hoa Gian Tập có mức lương kếch xù và đãi ngộ bao ăn bao ở.
Đúng vậy, hiện tại ngay cả một chỗ ở anh ấy cũng không có.
Ngày đầu tiên gửi sơ yếu lý lịch, Nghiêm Bân đã nhận được thư mời phỏng vấn, hẹn anh ấy ba giờ chiều mai tới phỏng vấn.
Nghiêm Bân rất muốn có được công việc này, lại rảnh rỗi không có việc gì làm, thế nên khoảng 1 giờ trưa anh ấy đã đến.
Anh ấy cũng mua vé vào cửa như những khách du lịch khác, chuẩn bị tìm hiểu một vài thông tin trước.
Như vậy thì xác suất ‘đậu’ phỏng vấn sẽ cao hơn.
Lúc xếp hàng ở cửa, Nghiêm Bân thật sự rất khiếp sợ, suốt quãng thời gian chờ, cả bốn cổng đều chật ních khách du lịch, không nghĩ tới số lượng người lại nhiều như vậy.
Không bàn những thứ khác, chỉ nhìn vào số lượng này thôi, đây chắc chắn là một địa điểm kinh doanh tuyệt vời.
Mới vừa vào cửa không bao lâu, Nghiêm Bân lập tức ngửi thấy mùi hoa quế nồng nàn, hương thơm ngọt ngào bay xa mười dặm, khiến cho một người đàn ông như anh ấy cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Cây hoa quế hai bên đường vô cùng rậm rạp, trên cành cây là từng chùm hoa quế, giống như những quả cầu nhỏ màu vàng treo ở đầu cành, mỗi một chùm đều no đủ đẹp đẽ.
Mặt đất quanh gốc cây được phủ một màng nhựa mỏng màu trắng, phía trên phủ đầy hoa quế màu vàng rực rỡ, đập vào mắt chỉ thấy một màu vàng tươi, giống như bụi cỏ được phủ một lớp cát vàng tinh tế.
Gió thổi qua, lại có vô số hoa quế rơi xuống, giống như một trận mưa màu vàng.
Rất nhiều nữ sinh đang nhặt hoa quế rơi xuống, ngửi mùi thơm ngọt ngào trong lòng bàn tay, không nhịn được mà nói với vẻ mặt say mê:
"Oa, thơm quá."
"Còn thơm hơn cả nước hoa nữa."
"Nếu có loại nước hoa nào có mùi tương tự thế này, tớ chắc chắn sẽ mua nó!"
Nghiêm Bân ghé sát vào nhìn, nhìn thấy ‘tấm thảm’ hoa quế dày chừng một ngón tay trên lớp màng mỏng, không nhịn được mà mở miệng "A" một tiếng.
Anh ấy còn chưa từng thấy qua hoa quế nào nở đẹp như thế.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo