Nhân viên vệ sinh bên cạnh bèn cười nói:
"Hôm nay vừa mới rơi, mấy ngày nay mỗi ngày đều rơi nhiều như vậy. Đến buổi tối chúng tôi sẽ gom lại."
Lúc này Nghiêm Bân đã có ý tưởng đầu tiên.
Không chỉ có số lượng người vô cùng đông, mà ngay cả nguyên vật liệu cũng đã có.
Nghiêm Bân tiếp tục đi về phía trước, bốn phía đều là mùi hoa quế thoang thoảng, hương thơm ngọt ngào tỏa ra khắp nơi, anh ấy nâng cánh tay lên ngửi ngửi, cảm giác trên quần áo của mình cũng nhiễm một chút mùi hoa quế.
Rõ ràng rất chán ghét mùi nước hoa, nhưng bây giờ lại cảm thấy cũng không tệ.
Cảnh sắc dọc theo đường đi cũng rất đẹp, các loại hoa cỏ khiến người ta chỉ muốn ngắm nhìn mãi, màu sắc rực rỡ, mọc thành từng chùm ở trên cuống hoa.
Cứ cách vài bước lại có khách du lịch dừng chân chụp ảnh, trên mặt tràn ngập ý cười, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ, có thể thấy được họ vô cùng hài lòng với cảnh sắc nơi này.
Nghiêm Bân vừa đi, vừa hướng ánh mắt về phía cây cao to rậm rạp hai bên đường, chỉ thấy màu xanh biếc trong mắt, tất cả đều xanh um tươi tốt.
Phía dưới tàng cây lại là những bụi hoa rực rỡ, khiến người ta vô cùng lóa mắt.
Anh ấy tùy ý hít thở mùi hoa quế nồng nàn tản mác trong không khí, cảm thấy sự nôn nóng bên trong nội tâm tựa hồ cũng tản đi không ít.
Có lẽ, những hoa cỏ cây cối này thật sự có thể chữa lành tâm trạng của con người.
Nghiêm Bân nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi.
Thật ra gần đây trạng thái tinh thần của anh ấy rất kém, vừa nghĩ tới tiệm trà sữa bị thua lỗ, buổi tối bèn lo âu đến mức ngủ không yên, anh ấy đã liên tục mất ngủ mấy tháng, tóc cũng rụng đi rất nhiều.
Nghiêm Bân không dám nói cho người nhà biết chuyện anh ấy làm ăn thua lỗ, sợ khiến bọn họ lo lắng.
Cha mẹ đã lớn tuổi rồi, không nên lo lắng vì chuyện của bản thân nữa.
Nhưng mà chỉ có một mình anh ấy gánh vác, áp lực thật sự là quá lớn.
Nghiêm Bân giơ tay lau mặt một chút, cố gắng không nghĩ tới những chuyện này nữa.
Chuyện đã đến nước này, vẫn nên suy nghĩ thật kỹ đường lui.
Anh ấy nhìn quanh một vòng, nhìn các vị khách du lịch trẻ tuổi, rộn ràng nhốn nháo xung quanh - - nơi này, rất có thể chính là lối thoát của anh ấy.
Nghiêm Bân hít sâu một hơi, đi về phía trước dọc theo con đường rộng lớn.
Đi tới hồ nhân tạo, anh ấy đã hoàn toàn bị loài thực vật thủy sinh nhiệt đới khổng lồ - Sen Vua làm cho kinh ngạc.
Hơn hai mươi năm qua, Nghiêm Bân chưa bao giờ nhìn thấy loài thực vật nào khổng lồ như thế, rễ cây thô to của chúng nối liền với nhau ở dưới đáy nước, phiến lá thì mọc lên chi chít như sao ở trên trời, phủ kín hơn nửa mặt hồ, mạnh mẽ chiếm cứ một vùng nước rộng lớn, thật sự là vô cùng khí phách.
Trong tầm mắt, anh ấy nhìn thấy không ít người đang cầm máy ảnh chụp hình.
Cây cối bên bờ và cành cây rủ xuống phản chiếu trên mặt hồ trong vắt, nhuộm lên mặt hồ một màu xanh biếc; Cá Koi trong hồ lắc đầu vẫy đuôi, màu sắc xinh đẹp, vảy cá lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khiến cho người ta không nhịn được mà dừng chân.
Cây cối bên bờ và cành cây rủ xuống phản chiếu trên mặt hồ trong vắt, nhuộm lên mặt hồ một màu xanh biếc; Cá Koi trong hồ lắc đầu vẫy đuôi, màu sắc xinh đẹp, vảy cá lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khiến cho người ta không nhịn được mà dừng chân.
Nghiêm Bân cũng không nhịn được mà đi tới bên hồ, tiện đà nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt hồ như gương sáng.
Không phải vẻ mặt chán nản, cau mày, mà là biểu cảm thư giãn, trên khóe môi thậm chí mang theo ý cười không dễ phát hiện.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo