Khi Lang Vương bắt đầu chạy trốn, trong lòng thôn trưởng Chu Chính Văn rất lo lắng, một kẻ địch núp trong bóng tối còn đáng sợ hơn kẻ địch bên ngoài nhiều.

 

Trước đó khi bầy sói chưa đột kích đánh đến, lòng người trong trại hoảng sợ, khi biết được bầy sói tiến công, ông ấy thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Kết quả Lang Vương đột nhiên bộc phát ra loại tốc độ này, Sơn Quân cũng không đuổi kịp.

 

 

Nếu Lang Vương cứ thế chạy trốn mà ghi hận trong lòng, vậy mới thật sự phiền toái, một con sói độc còn có thực lực cường đại, ẩn nấp trong chỗ tối, nghĩ cũng cảm thấy đáng sợ.

 

Nhưng mà ngay lúc này…

 

Vút!

 

Thình lình có một mũi tên trực tiếp dừng trên con đường mà Lang Vương chạy trốn, không bắn trúng Lang Vương, nhưng mũi tên đỏ như máu kia lại trực tiếp nổ mạnh, hình thành gió lốc màu máu trong nháy mắt, cuốn Lang Vương vào.

 

Chờ bụi đất tan đi, chỉ để lại một cái hố lớn và một đám máu thịt be bét.

 

Lang Vương cứng đối cứng với Sơn Quân lâu như vậy, dư chấn cũng có thể ảnh hưởng đến mấy võ giả cấp một cường đại, lại cứ thế chết không toàn thây.

 

“…”

 

Ngoại trừ mấy vị võ giả trong chiến đấu, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi, bọn họ nhìn về phía mũi tên kia bay tới, tuy sắc trời hơi tối tăm, nhưng gần như tất cả người quan sát đều biết rõ người cầm trường cung màu máu kia là ai.

 

Định Hải Thần Châm chân chính của trại, Vương Thăng!

 

Tùy ý ra tay một lần, là giải quyết được Lang Vương có thể hủy diệt trại.

 

Sơn Quân nhìn Lang Vương, rồi nhìn vị trí Vương Thăng, rống lên một tiếng, sau đó chạy tới ngậm lấy thân thể máu thịt rách nát kia, trực tiếp chạy về phía Vương Thăng.

 

Đã thấy hết chưa, Lang Vương không phải đối thủ của ta, cũng phải trực tiếp chạy trốn, chỉ là ta không ngăn cản được mà thôi.

 

 

 

Sơn Quân không quan tâm những võ giả còn đang chiến đấu với thuộc hạ của Lang Vương, Vương Thăng cũng không quan tâm.

 

Uy hiếp lớn nhất đã biến mất, người trong trại có thể giải quyết vấn đề còn lại, đây cũng là cơ hội rèn luyện mà thôn trưởng muốn.

 

Sự thật cũng là như thế, vốn dĩ trong chiến đấu, mấy võ giả Lý Vĩnh Phong đã áp chế được những thuộc hạ có thể so với võ giả của Lang Vương, chỉ là bởi vì bị Lang Vương uy hiếp, cho nên mới chưa giải quyết được.

 

Hiện giờ Lang Vương tử vong, tuy những thuộc hạ đó là dã thú, nhưng cũng sẽ sinh ra cảm xúc sợ hãi, lập tức rối loạn trong nháy mắt, không còn phối hợp tốt như trước đó, không lâu sau đã hoàn toàn bị áp chế.

 

Lại một lát sau, những thuộc hạ có thể so với võ giả của Lang Vương đó đã bị giải quyết toàn bộ.

 

Còn sói hoang bình thường còn lại, thì càng dễ giải quyết.

 

Mười phút sau, hiện trường khôi phục tĩnh lặng.

 

Bầy sói bị giải quyết toàn bộ, sự uy hiếp này đã biến mất.

 

Thôn trưởng Chu Chính Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần này, bởi vì có chuẩn bị trước, hơn nữa Lang Vương mạnh nhất còn bị Vương Thăng giải quyết, nên trong trại không có ai tử vong.

 

Tuy rằng mấy vị võ giả và người thường chiến đấu với sói hoang đó đều bị thương, nhưng so với tính mạng, đây chỉ là chuyện nhỏ.

 

Tiếp theo là phải giải quyết tốt hậu quả.

 

Lão Kỷ dẫn người băng có cho những người bị thương đó, thương thế nghiêm trọng thì bôi một chút kim sang dược, vết thương rất nhẹ thì băng bó đơn giản một chút là được.

 

Thôn trưởng thì dẫn người xử lý thi thể sói hoang.

 

 

Đây đều là thứ tốt, toàn bộ đều là thịt đấy, thịt của năm mươi, sáu mươi con sói hoang, cũng đủ cho người trong thôn ăn một thời gian, đúng lúc có thể cải thiện thức ăn một chút.

 

Còn những con sói hoang có thể so với võ giả đó, Chương Trạch đưa ra một ý kiến.

 

“Thôn trưởng, những con sói hoang này có thể so với võ giả, có thể lấy thịt cho võ giả trong trại ăn, tăng thực lực, tuy rằng không tăng quá nhiều, nhưng vẫn có hiệu quả.

 

Còn máu của chúng nó, có thể phối với một ít dược liệu, nấu dịch Tôi Thể, không phải thôn trưởng muốn tăng nội tình cho trẻ con trong thôn sao? Có dịch Tôi Thể,, hơn nữa đúng lúc thích hợp với phương pháp rèn luyện lần trước ta đưa.

 

Nhưng mà tuy máu của những con sói này sôi sục, có thể duy trì không đông lại sau khi chết một canh giờ, nhưng tốt nhất nên lấy máu trong vòng nửa canh giờ.”

 

Trước tiên cứ từ từ, ta hỏi mấy người Vĩnh Phong và Vận Thăng một chút xem có muốn thi thể những con sói này không rồi nói, đương nhiên, còn có Chương tiên sinh ngươi, ngươi cũng có thể lấy mấy con sói.”

 

Thôn trưởng không vội đồng ý, ông ấy biết rõ công lao của việc giải quyết được đám sói có thể so với võ giả này thuộc về ai.

 

Nào có tự mình chia đám sói này khi chưa hỏi người giải quyết bầy sói.

 

“Thôn trưởng, ta không cần, phần của ta tự ngươi xử lý hết đi!”

 

Vương Thăng cũng đi tới chỗ này, đúng lúc nghe thấy mấy lời này.

 

 

0.08475 sec| 2426.086 kb