Thịt những con sói này quả thật có tác dụng tăng thể chất, bổ sung khí huyết.

 

 

Nhưng lần trước là có chút ít còn hơn không, hiện tại Huyết Khí Cường Độ của hắn đã đột phá, càng không có tác dụng quá lớn.

 

Chỉ có thể ăn như thịt bình thường, thậm chí còn không ngon như thịt bình thường, gia súc được chọn ra không biết qua bao nhiêu năm, không chỉ dễ nuôi là được.

 

“Thôn trưởng, chúng ta cũng vậy, ngươi sắp xếp đi!”

 

Khi Vương Thăng tới đây, mấy người Lý Vĩnh Phong cũng đã xông tới, vừa rồi tuy bởi vì đang chiến đấu nên bọn họ chỉ nhìn lướt qua một chiêu kia, nhưng vẫn bị chấn động.

 

Thôn trưởng nhìn mấy người, trầm tư một lát, nói: “Vậy được, để ta sắp xếp, tìm người tới lấy máu.”

 

Rất nhanh, đã có người mang thùng gỗ đến, bắt đầu lấy máu sói hoang có thể so với võ giả.

 

Phòng ngự da lông của những con sói hoang đó rất mạnh, tuy nhiên ở đây có vài võ giả, cũng không tạo thành rắc rối gì.

 

Giống như Chương Trạch nói, máu của sói hoang có thể so với võ giả sôi sục, cho dù đã chết một thời gian nhưng máu vẫn không khác gì máu mới, cuối cùng, mười con sói có thể so với võ giả trích được năm thùng máu rưỡi.

 

 

Chương Trạch cũng thuận thế nói: “Thôn trưởng, số máu này cộng với hoàng kỳ, đảng sâm… Nấu hỗn hợp này, trong quá trình nấu thì không ngừng quấy, như vậy sẽ

 

 

không khiến máu đọng lại, chờ đến khi đun một nồi canh dịch thành nửa nồi…”

 

 

Ông ta trực tiếp nói ra phương pháp điều chế dịch Tôi Thể mình biết, hơn nữa còn hơi cảm thán.

 

Ta đã biết phương pháp điều chế này từ rất sớm, thật ra quan trọng không phải dược liệu, tùy tiện vài loại dược liệu bình thường là được, quan trọng nhất vẫn là máu của dã thú có thể so với võ giả, lần này có thể nói là trại Thanh Sơn gặp may rồi.”

 

Có nhiều dã thú có thể so với võ giả như thế đưa tới cửa, mấu chốt là trại Thanh Sơn còn có thực lực chặn lại được.

 

Chuyện này cũng có không ít chỗ tốt với tính ẩn giấu của trại Thanh Sơn.

 

Thôn trưởng và lão Kỷ liếc nhau, sau đó lại nhìn về phía Vương Thăng.

 

Vương Thăng biết bọn họ có ý gì, trước đó hắn cày tiến độ gieo trồng dược liệu, đã gieo trồng ra không ít dược liệu bình thường, hắn không dùng được những dược liệu đó, nên ném hết cho lão Kỷ.

 

Lúc ấy, lão Kỷ vừa kích động vừa đau lòng, bởi vì phương thức Vương Thăng bảo tồn đám dược liệu này chính là tùy ý ném ở góc.

 

Thôn trưởng cũng biết chuyện này, cho nên bọn họ cũng đều biết dược liệu mà Chương Trạch nói căn bản là không thiếu.

 

“Hiện tại bắt đầu nấu dịch Tôi Thể!” Thôn trưởng nhanh chóng quyết định.

 

Không chỉ có dịch Tôi Thể, còn phải xử lý thi thể sói hoang bình thường, đây cũng không phải một việc đơn giản.

 

Đêm nay đã định trước là một đêm không ngủ rồi…

 

 

Tối hôm nay, toàn bộ trại Thanh Sơn đều đang bận việc.

 

Xử lý thịt sói, luyện chế dịch Tôi Thể, xử lý bẫy rập bên ngoài thôn.

 

Nhưng mà dường như vì bầy sói tập kích, nên thôn trưởng Chu Chính Văn quyết định bố trí bẫy rập trường kỳ xung quanh thôn, chỉ chừa một con đường để ra vào.

 

Vương Thăng nhìn điều chế dịch Tôi Thể một lát rồi rời đi, dịch Tôi Thể này không có tác dụng gì với hắn.

 

Máu của những con sói hoang này còn không bằng chính hắn.

 

Đương nhiên, loại suy nghĩ này vẫn được, nếu có thể khiến máu cường đại hơn, có lẽ có thể lợi dụng một chút, để đẩy nhanh tốc độ rèn luyện thể chất.

 

Bởi vì thời tiết dần dần nóng lên, thôn dân trong trại sợ thịt sói biến chất, xử lý rất nhanh, tới ngày hôm sau, khắp nơi trong trại treo đầy thịt sói và da sói đã được xử lý.

 

Thôn trưởng cũng kêu người tặng cho Vương Thăng một ít.

 

Mà người đưa là Chương Trạch.

 

“Chương tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?”

 

Vương Thăng biết Chương Trạch sẽ không vô duyên vô cớ đi tới chỗ hắn, dù sao hai bọn họ cũng hoàn toàn không thân.

 

 

Chương Trạch nhìn Đại Bạch ngủ trong sân, biểu hiện phúc hậu và vô hại, ổn định tinh thần của mình, sau đó nói: “Vương tiền bối…”

 

 

Ông ta biết thực lực của Vương Thăng, lại không quá thân với Vương Thăng, cho nên trực tiếp mở miệng gọi tiền bối, ở thế giới tu luyện mà này, bốn chữ “Cường giả vi tôn” có thể nói là đã khắc vào cốt tủy, dưới tình huống không quen biết, đối mặt với người mạnh hơn mình, gọi tiền bối là được rồi.

 

Nhưng Vương Thăng trực tiếp ngắt lời ông ta: “Không cần gọi tiền bối, trực tiếp gọi tên ta là Vương Thăng hoặc là Vận Thăng đều được.”

 

Chủ yếu là hắn trẻ hơn Chương Trạch ít nhất mười, hai mươi tuổi, hắn thật sự nghe không quen hai chữ tiền bối này.

 

Sau khi Chương Trạch nghe thấy thì lập tức sửa miệng: “Vậy ta cũng gọi Vận Thăng đi!”

 

Như vậy cũng tốt, có vẻ càng thêm thân cận.

 

Ông ta cũng không vô nghĩa, sau khi xác định xong xưng hô, nói thẳng mục đích của mình: “Vận Thăng, là như này, ta có một thứ muốn nhờ ngươi giúp mở ra.”

 

Nói xong, ông ta lấy ra một cái hộp.

 

 

0.16250 sec| 2439.828 kb