Từ Khúc hỏi: “Thôn trưởng, ngài xác định như thế nào?”
Không chỉ có hắn, Vương Thăng cũng cảm thấy kỳ quái.
Bình thường mà nói, động vật hẳn là sẽ không tiến công nơi nhân loại sinh sống.
Đầu tiên chính là vấn đề tiến công khó khăn, tuy ở phương diện nào đó, nhân loại không bằng động vật, nhưng biết lợi dụng công cụ, điểm này cũng đủ làm tuyệt đại đa số động vật chùn bước.
Đương nhiên, hiện tại đàn sói hoang này phỏng chừng có không ít sói có thể so với võ giả, cho nên chưa chắc sợ điểm này, nhưng dù vậy, bắt giữ động vật cũng đơn giản hơn tập kích thôn trang nhân loại rất nhiều.
Sau đó chính là điểm thứ hai, nhân loại đối với bầy sói mà nói, thật sự tốt hơn động vật sao?
Thịt người đối với động vật mà nói, hẳn là không bằng thịt động vật, nếu là thời kỳ thiên tai, bầy sói đói cực kỳ, tập kích còn có khả năng, nhưng ở trong dãy núi chỗ trại Thanh Sơn, tài nguyên động vật cực kỳ phong phú, sẽ không tồn tại tình huống ăn không đủ no.
Có ăn, phương thức thu hoạch còn đơn giản, kết quả bầy sói một hai phải lựa chọn tiến công thôn trang nhân loại, là đầu óc của Lang Vương bị hỏng rồi sao?
Cho nên Vương Thăng cũng rất muốn biết lý do phán đoán.
Nhưng…
“Lý do rất đơn giản, thật ra chính là mấy vị thợ săn trong thôn căn cứ vào tập tính của sói để phán đoán ra, không thể xác nhận trăm phần trăm, nhưng cần phòng bị.”
Lý do thôn trưởng đưa ta rất đơn giản, lại không thể phản bác.
Thực lực của võ giả mạnh thì mạnh, nhưng chỉ cần không phải từng tìm hiểu chuyên môn sâu xa, thì quả thật đối với chuyện phương diện này không bằng thợ săn.
“Đương nhiên, tất cả phán đoán đều là khả năng, nhưng cần phòng bị, gọi các ngươi tới đây, chính là muốn sắp xếp một chút nhiệm vụ…”
Trong võ giả thì Vương Thăng, Từ Khúc và Chương Trạch không có nhiệm vụ, chỉ có năm vị võ giả mới có nhiệm vụ.
Nhưng Chương Trạch tự mình nói muốn tham dự vào.
Công việc của võ giả là tuần tra, thợ săn thì cần chế tạo một số bẫy rập gần trại, nếu bầy sói thật sự đánh đột kích, bẫy rập có thể có tác dụng ngăn cản hữu hiệu.
Phân chia hoàn toàn xong, tất cả mọi người đi chấp hành nhiệm vụ của mình.
Vương Thăng biết thôn trưởng sẽ không cho mình nhiệm vụ, cho nên cũng không thấy ngoài ý muốn, đến lúc đó, đến thời cơ thích hợp, trực tiếp ra tay là được, hắn cũng muốn trải nghiệm thủ đoạn mới một chút.
Cũng không biết bầy sói này có thể thật sự tới hay không.
…
Cùng lúc đó, ở trên một ngọn núi cao cách xa trại Thanh Sơn, một con sói lớn thân thể cao hơn ba mét nhìn phía trại Thanh Sơn, lộ ra ánh mắt tham
lam.
Lại có thể thấy nhiều máu thịt như thế ở đây, nếu cắn nuốt, có thể tăng bao nhiêu thực lực của nó?
Nó chỉ hy vọng bé trai bé gái nhiều một chút!
Ngao ô!
Sau khi xong việc, Vương Thăng về nhà, tìm thấy Đại Bạch.
“Đại Bạch, không phải ngươi nói sẽ không có dã thú mạnh trong ngọn núi này sao? Hay là ở trong mắt ngươi, bầy sói chỉ có thể coi như đồ ăn?”
Đại Bạch thân là Sơn Quân, lực uy hiếp cũng không tồi.
Một núi không thể có hai hổ, không chỉ có nghĩa là không chứa nổi hai con hổ, mà còn là không thể cùng có hai con dã thú hung mãnh.
Hiện giờ cũng đã có sói có thể so với võ giả xuất hiện, nếu có Lang Vương thì chưa chắc đã yếu hơn Đại Bạch, nói cách khác, đã xuất hiện con dã thú mạnh mẽ thứ hai.
Nói không chừng địa bàn của Đại Bạch cũng đã bị xâm chiếm.
“G-rào…”
Dã thú hung mãnh?
Đại Bạch có phần không rõ, tuy nó đi ra ngoài gặp được con sói không yếu nhưng cũng không phát hiện hơi thở của dã thú mạnh nào.
Vương Thăng đã sống với Đại Bạch một thời gian, hơn nữa còn có kỹ năng thuần thú, hắn cũng có thể hiểu đại khái tiếng gào và ngôn ngữ tứ chi của Đại Bạch có nghĩa gì.
“Ngươi không cảm nhận được dã thú cường đại khác… sao?”
Như vậy cũng dễ phân tích, hoặc là quả thật không có Lang Vương gì, hoặc là con Lang Vương kia cũng cực kỳ thông minh, phát hiện sự tồn tại của Đại Bạch nên cố tình che giấu.
Kết hợp với phán đoán của thợ săn trong thôn, khả năng thứ hai có xác suất cao hơn.
Hắn xoa khuôn mặt của Đại Bạch, cũng không hỏi lại.
Cũng không biết có phải do ở chỗ mình quá an nhàn hay không mà cứ cảm thấy Đại Bạch trở nên hơi ngây ngốc.
Chuyện bầy sói, trong thôn cũng đã có sắp xếp, đến lúc đó sẽ biết.
Sau khi thôn trưởng triệu tập người, bên ngoài trại có thêm rất nhiều người, toàn bộ những người này đều tới để giúp đỡ hỗ trợ bố trí bẫy rập.
Lực lượng của một đám người rất mạnh, ngay hôm đó, trước khi trời tối, xung quanh phòng ở của người trong trại đã được phủ kín không biết bao nhiêu bẫy rập.
Cơ bản là một bước một hố, không có thợ săn bố trí bẫy rập dẫn dắt, cho dù thôn dân muốn ra khỏi thôn cũng khó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo