Lý Vĩnh Phong gãi đầu.

 

Tuy hắn ta từng học cung tiễn, nhưng cũng chỉ học được da lông, miễn cưỡng mới chính xác, lần này do hắn ta bắn cung, chỉ thuần túy bởi vì lực lượng của hắn ta mạnh hơn.

 

Đương nhiên, mặc dù không bắn trúng, nhưng cũng phá tan khí thế ban đầu của Lang Vương.

 

“Ngao ô!”

 

Có lẽ là bởi vì mấy mũi tên kia, Lang Vương thẹn quá thành giận, trực tiếp ra lệnh cho bầy sói khởi xướng công kích.

 

Lúc này, bẫy rập phát huy tác dụng, phần lớn sói đều trúng bẫy, căn bản không thể tới gần thôn trại, tình huống thoạt nhìn rất không tồi, dường như có thể dễ dàng chặn lại công kích của bầy sói.

 

Nhưng vẻ mặt Lý Bằng lại nặng nề, nói: “Lang Vương và sói bên cạnh Lang Vương đều không hành động, đây là muốn để sói phía trước làm bia đỡ đạn, dẫm vào bẫy rập, Vĩnh Phong, chuẩn bị sẵn sàng!”

 

Mấy vị võ giả Lý Vĩnh Phong lập tức hiểu rõ, trực tiếp giương cung bắn tên lần nữa, muốn công kích Lang Vương, nhưng Lang Vương có phòng ngự, một chiêu này cũng không dùng được.

 

Rất nhanh, bẫy rập bên ngoài trại gần như đã bị tiêu hao hết.

 

Lúc này…

 

Ngao ô!

 

 

Lang Vương tru lên một tiếng, sói bên cạnh nó khởi xướng tiến công!

 

Vương Thăng đương nhiên cũng biết chuyện bầy sói tập kích trại, trong nháy mắt khi chiêng được gõ vang, hắn lập tức tỉnh.

 

Tuy nhiên hắn giống Từ Khúc, đều không lập tức ra tay.

 

Nguyên nhân rất đơn giản, đây là chuyện thôn trưởng Chu Chính Văn nhờ cậy sau lần nghị sự đó, nói là hy vọng muốn xem người trong thôn có thể làm tới trình độ gì, rèn luyện thôn dân một chút.

 

Tuy rằng theo Vương Thăng thấy thì thôn trưởng đang ra vẻ, tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn gật đầu đồng ý.

 

Ông lão già đầu này cũng không có tâm tư xấu gì.

 

Cho nên , khi bầy sói đột kích đánh đến, Vương Thăng và Từ Khúc đứng ở chỗ cao trong trại xem tình huống.

 

Với thực lực của bọn họ, cho dù dưới tình huống như vậy, cũng có thể thấy rất rõ ràng, đương nhiên cũng thấy được Lang Vương ở trung tâm.

 

“Đại Bạch, ngươi nói xem ngươi có phải là đối thủ của Lang Vương kia không?”

 

Thực lực của Lang Vương kia không thể tính đơn độc, cần tính trên mặt thực lực của bầy sói.

 

Thuộc hạ của Lang Vương này, có không ít con sói có thể so với võ giả, không biết thực lực của Đại Bạch hiện tại có thể đánh được một đám sói vây công hay không.

 

“G-rào!”

 

Đại Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu, ý tứ rất rõ ràng, đương nhiên là rất dễ dàng.

 

Một đám sói con mà thôi, gần đây nó không hoạt động trong rừng rậm, thì thật sự coi mình là Đại vương sao?

 

 

Vương Thăng nhận được loại đáp án này, cười nói: “Ta thấy con Lang Vương kia chưa chắc đã sợ ngươi, ngươi xem, rõ ràng ngươi ở trong trại, nhưng nó vẫn dám đến tập kích, giữa các ngươi, nơi này hẳn là lãnh địa của ngươi nhỉ? Hoặc là nói, khu vực gần đây đều là lãnh địa của ngươi? Nhưng bầy sói vẫn tới!”

 

Ý thức lãnh địa của dã thú rất mạnh, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó Đại Bạch lại thừa nhận gần đây không có dã thú cường đại.

 

Nhưng hiện tại Lang Vương xuất hiện, còn mang theo một đám thuộc hạ.

 

Đại Bạch lập tức suy nghĩ cẩn thận!

 

Đây là dẫm mặt mũi của mình xuống đất, vậy mà dám quang minh chính đại đi tới lãnh địa của nó.

 

“G-rừ…”

 

Đại Bạch cảm thấy linh hồn Sơn Quân mình để đó đã lâu không dùng thức tỉnh rồi!

 

Nó nhìn về phía Vương Thăng, hỏi xem mình có thể đi hay không.

 

Vương Thăng cười nói: “Đi thôi, nếu đánh không lại thì lui ra mười mét phía ngoài!”

 

Nghe thấy có thể đi, Đại Bạch vẫn rất vui vẻ, nhưng lại nghe thấy câu nói đánh không lại, nó lập tức không vui nổi nữa.

 

“G-rào!”

 

Đánh không lại, không có khả năng!

 

Đại Bạch nhẹ nhàng nhảy lên, rời khỏi bên cạnh Vương Thăng, mang theo gió, tham dự chiến đấu.

 

Cùng lúc đó, võ giả đã chiến đấu với bầy sói.

 

 

Sói hoang có thể so với võ giả cũng không ít, đại khái có mười con, võ giả trong trại tham dự chiến đấu tổng cộng có năm người, đối phó với những con sói hoang có thể so với võ giả này.

 

Mà người thường thì lợi dụng các loại công cụ để công kích đối kháng với sói hoang bình thường.

 

Lúc vừa mới bắt đầu, bởi vì mấy người Lý Vĩnh Phong đã tu luyện thuần thục côn pháp trấn núi, hơn nữa bầy sói này cũng không có thủ đoạn đặc thù gì, chỉ chiến đấu dựa vào bản năng của thân thể cường đại, cho dù là lấy ít địch nhiều cũng có thể miễn cưỡng có thế lực ngang nhau.

 

Đương nhiên, tạm thời bọn họ cũng chỉ có thể làm được những điều này, bầy sói phối hợp không tồi, muốn đánh bại bầy sói này, phỏng chừng cần thời gian nhất định.

 

Đồng thời, võ giả bọn họ chiến đấu với bầy sói khác với người thường.

 

Khi chiến đấu, trên cơ bản thì trường hợp là cát bay đá chạy, mỗi chút đều có thể tạo thành động tĩnh không nhỏ, có con sói bình thường muốn đánh lén, sau khi bị đánh trúng thì trực tiếp bay ra xa mười mấy mét, lập tức ngừng thở.

 

 

0.05161 sec| 2423.266 kb