Kiểu luyện tập như mày mới bắt đầu hắn vẫn còn có chút không thích ứng, nhưng với sự gia tăng thời gian luyện tập, hắn phát hiện ra việc lợi dụng Thiết Mộc tương đối “yếu ớt” để luyện tập cũng có ích.
Không thể sử dụng toàn bộ sức lực ngược lại còn khiến kỹ năng của hắn tăng lên cực lớn.
Vì để không phá hoại Thiết Mộc, hắn buộc phải khống chế sức lực của mình đến mức cực kỳ tỉ mỉ, bởi vì luyện tập Lục Hợp Đại Thương đã lâu nên sự không chế của hắn đối với sức mạnh không biết đã mạnh hơn trước kia bao nhiêu.
Đối với sự tăng cường nắm giữ sức mạnh, hắn có thể chuẩn xác nắm rõ được sức mạnh giới hạn mà Thiết Mộc có thể chịu đựng, nhưng sự tiêu hao của Thiết Mộc căn bản không còn nữa.
Trước đó những Thiết Mộc trưởng thành lấy từ trên núi về vẫn còn thừa lại một chút, bây giờ ý nghĩa của Tiết Mộc đột phá giới hạn một lần thậm chí là hai lần đã không còn quá quan trọng như trong tưởng tượng nữa rồi.
Hoặc có lẽ chỉ khi đột phá ba lần mới có thể mang đến sự thay đổi thực sự, đương nhiên nếu muốn “trồng trọt Thiết Mộc” đột phá lần ba thì thời gian cần có không hề ngắn.
Vì dẫu sao sự tăng lên sau khi đột phá giới hạn không còn nhanh so với trước nữa, hắn cũng đành dựa theo tiến độ kỹ năng để đặt ra kế hoạch.
“Dự kiến có hai mục tiêu, trong vòng một tháng sẽ để Ngũ Hành Quyền và Dịch Cân Kinh đột đột phá giới hạn, cường hóa thân thể của mình, còn có…”
Vương Thăng nhìn về phía một thanh tiến độ khác của mình.
“Huyết khí như thủy ngân: 65%”
Đây là Huyết Khí Cường Độ của nó, cũng là phản ánh năng lực mới thêm sau khi Tám đoạn cẩm đột phá lần 3.
Ban đầu, tiến trình này luôn bị tụt hậu so với “khí xông ổ bệnh, khỏi bệnh”.
Và theo sức mạnh của lực lượng khí huyết bắt đầu chữa trị những “vết thương” do mấy ổ bệnh mạnh mẽ tạo ra, cho dù lực lượng khí huyết vẫn luôn tăng lên thì tốc độ đẩy bệnh cũng dần dần trở nên chậm đi.
Mà bởi vì cường độ huyết khí không có gì ngăn cản lại có thêm sự không ngừng cung cấp Thập Toàn Đại Bổ hoàn và thêm sự tăng lên không ngừng của Tám đoạn cẩm, cho nên cường độ huyết khí cũng dần vượt mặt tiến độ của “Khí Xông Ổ Bệnh, khỏi bệnh: 50%”
Một khi Huyết Khí như Thủy Ngân đạt đến tiến độ 65%, dưới trạng thái bên trong, thế khí của khí huyết tản ra cho dù là bản thân hắn cũng cảm thấy kinh sợ.
Một mục tiêu khác của hắn chính là tăng tiến độ của “Huyết Khí như Thủy Ngân” lên 100%, đạt được tới cảnh giới tiếp theo.
Tất nhiên, mục tiêu này không thể nào đạt được trong một tháng cường độ huyết khí tăng lên cũng càng ngày càng chậm đi.
Tuy nhiên, dựa theo tiến độ hắn ước tính, cường độ huyết khí có lẽ là kỹ năng có thể đạt được biến chất nhanh nhất trong tất cả các kỹ năng của hắn ngoài Ngũ Hành Quyền và Dịch Cân Kinh.
Vậy nên Vương Thăng đó chốt làm mục tiêu thứ hai.
“Cảnh giới thứ hai của Huyết Khí Cường Độ là Huyết Khí Lang Yên rốt cuộc là có trình độ như thế nào? Ngay cả cảnh giới thứ ba là Huyết Khí Như Long, đó lại là cảnh giới ra sao?”
Cảnh giới đó đừng nói là đại Tông Sư, kể cả đối đầu với Tông Sư luôn chắc không thành vấn đề gì nhỉ?
Cộng thêm việc cảnh giới của Nội Đan Thuật cũng sẽ tăng lên, đến lúc đó hai loại kết hợp với nhau… Với thực lực đó cho dù là Vương Thăng cũng khó lòng đo lường được.
Dĩ nhiên muốn làm được tất cả điều này…
“Vẫn cần phải rèn luyện thêm nữa!”
Mục tiêu thì có đấy, nhưng muốn đạt được những mục tiêu này cũng cần phải đánh đổi bằng thời gian, có nghĩa là phải không ngừng “rèn luyện”.
Vốn tưởng thời gian sẽ trôi qua bình yên như thế này.
Vậy nhưng lại có một đám người đi đến trại Thanh Sơn, họ không phải là kẻ địch gì mà là một nhóm dân chạy nạn.
Nhóm dân chạy nạn này khoảng tầm hai mươi mấy người, ai nấy cũng trong tình trạng không tốt lắm, nói nặng ra thì họ thậm chí đang hấp hối sắp chết.
Đương nhiên nhóm người không bị phát hiện lúc tiến vào trại Thanh Sơn, mà là bị Chu Cốc và Lý Vĩnh Phong chặn lại ở giữa đường.
Sở dĩ nhóm người này được đưa về chủ yếu là ở đây có người quen là Lý Vĩnh Phong. Bọn họ là người của sư phụ hắn ta lúc ở Tiêu Cục.
Lúc Vương Thăng nghe được tin này vội vàng chạy tới, liền nhìn thấy Lý Vĩnh Phong đang “liếc mắt đưa tình” với một cô nương mặt mày thanh tú.
Đơn giản mà nói là muốn được qua lại với nhau, nhưng không có cơ hội nào thích hợp.
Đến lúc này hắn cũng đã biết được chuyện nhóm người của sư phụ Lý Vĩnh Phong chạy nạn tới đây từ miệng của Châu Cốc, nên một loáng liền đoán ra thân phận của cô nương kia.
Chắc chắn đó là sư muội mà Lý Vĩnh Phong ngày nhớ đêm mong.
Lý Vĩnh Phong nói hai người bọn bọn tâm đầu ý hợp, Vương Thăng còn tưởng là khoác lác, nhưng giờ xem ra là thật rồi.
Cũng may trong lòng hắn chỉ có trường sinh đại đạo, nên không hề mảy may ngưỡng mộ gì đối với loại chuyện này.
Chương 110: Hai mục tiêu 2
Hắn vừa nhìn một cái liền lướt qua mà đi quan sát hơn hai mươi người mới đến kia.
Chỉ có thể nói bọn họ đúng thật sự là dân chạy nạn, bất kể thân hận trước kia ra sao thì bây giờ bọn họ đều vô cùng nhếch nhác.
Họ bị người dân trong trại Thanh Sơn đứng vây xung quanh, trên cơ bản người nào người nấy đều tràn đầy sợ hãi.
Chỉ có một người ngoại lệ đó là một người trung niên nhìn có vẻ tầm bốn mươi mấy tuổi, mặc dù vẫn lộ ra vẻ nhếch nhác nhưng vẫn miễn cưỡng coi là giữ nguyên được trạng thái.
Đồng thời vì là người đứng ra thay mặt cho nhóm dân chạy nạn cho nên ông ta đang nói chuyện với thôn trưởng.
Vương Thăng không nói gì mà tìm một chỗ ngồi xuống, nghe thôn trưởng bọn họ trao đổi.
Bây giờ trong thôn có chuyện gì thôn trưởng đều báo cho hắn, hắn đến hay không tùy ý, tùy vào thái độ.
Thỉnh thoảng có thời gian hắn cũng hay tới thăm nom, lần này nghe nói người đến là sư phụ Tiêu Cục Lý Vĩnh Phong nên mới đến đây xem sao.
Hai bên nói chuyện với nhau rất thuận lợi, nội dung câu chuyện tổng thể nói về nguyên nhân sư phụ Lý Vĩnh Phong đến nơi này.
Bọn họ vốn là định đi khỏi Thục Châu, nhưng cuối cùng lại bị đủ loại chiến tranh phá hoại nên mới không thoát được, chỉ đành quay đầu lại đi tìm nơi an toàn.
Sau đó bắt gặp một vị tú tài rồi biết đến sự tồn tại của trại Thanh Sơn, cho nên mới đến đây dự định tránh nạn.
Nói chung kết quả cùng là được đám người này níu lại, dù sao ở trại Thanh Sơn không thiếu gì phòng ốc.
Đương nhiên cái chủ yếu là thôn trưởng nhìn trúng vị tú tài kia.
Đừng hiểu lầm, chỉ qua thôn trưởng muốn trẻ con trong thôn mình được học lớp vỡ lòng.
Vương Thăng cũng không phát biểu ý kiến gì, hắn chủ yếu là nhân thời gian nghỉ ngơi đến đây góp vui thôi, có điều hắn vẫn tỏ ý cho Châu Cốc.
Giữ họ lại là một chuyện, nhưng răn đe quản thúc vẫn nên phải có, tránh cho việc có người làm chuyện gì đó…
Mặc dù là người quen, nhưng nên thăm dò thì vẫn phải thăm dò, nên dọa dẫm thì vẫn phải dọa dẫm, tránh trường hợp một số người không tự nhận thức được chính mình, lại gây ra chuyện.
Người có suy nghĩ như thế hiển nhiên không chỉ có một mình hắn, thời điểm hắn để cho Chu Cốc đứng ra, cũng có hai người khác đứng dậy.
Một người là Chu Vĩnh, người còn lại là Lý Vĩnh Phong.
Vừa rồi Chu Vĩnh còn đứng ở bên cạnh trưởng thôn Chu Chính Văn, không cần đoán cũng biết là ý của ai, còn Lý Vĩnh Phong có lẽ là suy nghĩ của chính hắn ta.
Trưởng thôn nhìn thấy ba người đứng ra, cũng nhanh chóng hiểu được nguyên do, vốn dĩ ông ấy chỉ muốn để cho Chu Vĩnh đứng ra mà thôi.
Có điều, hiệu quả của ba võ giả tất nhiên sẽ tốt hơn, vì vậy ông ta nói: “Chương tiên sinh, trại Thanh Sơn cũng không phải là lãnh địa của chúng tôi, hiện tại tất nhiên mọi người có thể ở lại nơi này, thế nhưng tôi hi vọng chúng ta có thể nước sông không phạm nước giếng, không xảy ra những tranh chấp không đáng có, nếu không, thôn của chúng tôi dù cho có nhỏ, nhưng cũng có vài võ giả, sẽ không im lặng chịu đựng đâu.”
Ba người đứng ở trước mặt trưởng thôn, trên người tỏa ra khí thế của võ giả.
Huấn luyện lâu như vậy rồi, mặc dù bọn họ vẫn chưa thể trở thành võ giả cấp hai, nhưng cũng đã có được khí thế nhất định.
Đám dân tị nạn mới tới kia tất nhiên đã bị dọa sợ, mỗi người đều bị dọa đến không dám nói lời nào, ngoại trừ một người, đó chính là “Chương tiên sinh” đứng ra trao đổi, Chương Trạch, cũng chính là sư phó tiêu cục của Lý Vĩnh Phong.
Vương Thăng đã từng nghe nói, lúc còn trẻ Chương Trạch ăn được một báu vật trời ban, tình cờ trở thành võ giả cấp một, mở ra tiêu cục.
Đối diện với sự chèn ép từ ba võ giả này, ông ta vẫn có thể miễn cưỡng chống chịu được.
Hiển nhiên Chương Trạch không ngờ tới trong thôn này lại có võ giả, hơn nữa vừa đứng ra đã có ba người.
Ông ta hít sâu một hơi, dằn sự ưu tư ở trong lòng mình xuống, nói: “Yên tâm đi, trưởng thôn, chúng tôi chỉ là mong muốn có được một chỗ tránh khỏi chiến loạn mà thôi.”
Bọn họ ngoại trừ tú tài là vừa mới tình cờ gặp, những người còn lại về cơ bản đều là những người cùng đi xuyên suốt quãng đường, sự tín nhiệm cơ bản vẫn có.
“Chúng tôi tất nhiên tin tưởng các người.”
Thấy đã có hiệu quả, trưởng thôn bật cười, trông vô cùng hài lòng với kết quả hiện tại.
“Các ngươi cứ yên tâm ở lại đây đi, có điều những ngôi nhà còn lại có thể là hơi rách rưới đổ nát một chút, cho nên có lẽ các ngươi sẽ phải tốn thời gian tu sửa lại, tất nhiên, nếu như có thời gian chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ.”
Cuộc trao đổi rất nhanh đã kết thúc, những dân tị nạn mới tới cũng tản ra đi tìm ngôi nhà phù hợp, Vương Thăng lại đi tìm Lý Vĩnh Phong.
Vốn dĩ hắn muốn trao đổi một số chuyện, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Lý Vĩnh Phong thì cũng chỉ có thể vỗ lên bả vai hắn ta một cái, không nói thêm gì.
“Tốt hơn là ta vẫn nên quay về cải thiện kỹ năng của mình thôi!”
Lý Vĩnh Phong gần đây đang ở trong trạng thái vô cùng hưng phấn, có lẽ phải thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể khôi phục lại như cũ.
Chương 111: Trường học trong thôn và Kim Sang Dược
Thời gian nghỉ ngơi của hắn đã trôi qua được kha khá rồi, cũng không còn gì để hóng chuyện nữa, đã đến lúc nên trở về cải thiện kỹ năng thôi.
…
Từ lần trước sau khi đám dân tị nạn kia đến, đã mấy ngày trôi qua.
Trưởng thôn cũng nói được làm được, người dân trong thôn hễ ai có thời gian rảnh rỗi, bản thân lại đồng ý, thì sẽ đến hỗ trợ tu sửa nhà cửa cho bọn họ.
Hầu hết mọi người cũng chỉ tu sửa lại nhà cửa một cách đơn giản, đạt tới trình độ người thường có thể ở là được.
Chỉ có vị tú tài kia, nhà được tu sửa rất không tệ.
Trưởng thôn cũng không có việc gì đến tìm vị tú tài đó, cuối cùng một tuần sau, có người tới thông báo cho Vương Thăng, nói rằng trong thôn có việc quan trọng muốn thông báo và thương lượng một chút, nếu như muốn đi đến tham dự, vậy có thể trực tiếp đến sơn động bàn chuyện của trại Thanh Sơn.
Có điều Vương Thăng không có ý định đi, mấy ngày trước hắn đã biết đó là chuyện gì rồi.
Trưởng thôn muốn làm một trường học cho thôn.
Đây là ý tưởng mà trưởng thôn đã ấp ủ từ sau khi lão tú tài chết đi, chẳng qua là khi đó tú tài cũng được coi là người có thân phận nhất định, không có ai đồng ý đến một thôn nhỏ như thôn Thanh Sơn cả, cho nên vẫn chưa thể hoàn thành.
Hiện tại có cơ hội, mục đích của trưởng thôn cũng không phải để cho đám trẻ con trong thôn nâng cao trí thức, mà là để hiểu rõ lý lẽ.
Dẫu gì thì ở thế giới bên ngoài kia, học hành không biết có thể áp dụng được hay không.
Trước kia lão tú tài cũng là vì hiểu rõ điều này nên mới không dạy những kiến thức quá mức phức tạp, nhưng lại ảnh hưởng khá lớn đến thôn.
Ba ngày nay, trưởng thôn đã chạy đến nhà tú tài hai lần, hầu hết đều là để bàn bạc xem trường học của thôn phải làm như thế nào.
Có điều, để thành lập trường học của thôn cũng không phải chuyện đơn giản, cho nên vẫn cần phải tìm người đến bàn bạc, hơn nữa hiện tại chuyện quan trọng nhất của thôn vẫn là phải trồng trọt lương thực, cho nên bây giờ điều cần làm chỉ là lập ra một phương án, không có gì đáng nói hết.
Từ trên mọi phương diện mà nói, hiện tại vẫn chưa có điều kiện trực tiếp mở ra trường học của thôn, nếu như có một ngày thành lập được, hắn mới có hứng thú đi nhìn qua một cái.
Có điều dù hắn không đi, mỗi một chuyện lớn trong thôn, hay là mỗi chuyện xảy ra cũng sẽ được thông báo cho hắn, sẽ có người tới báo lại diễn biến mọi chuyện cho hắn, tổng thể mà nói vẫn vô cùng thuận lợi, thời gian trưởng học của thôn được chính thức mở ra là sau khi toàn bộ lương thực đã được trồng trọt xong.
Tú tài sẽ không thu phí, thế nhưng trong thôn phải bao toàn bộ cơm nước cho hắn ta.
Chuyện không thu phí mới chính là nguyên nhân quan trọng nhất để cho những người trong thôn đồng ý với chuyện này, nếu không, cho dù là trưởng thôn có đứng ra nói, có lẽ cũng chẳng có bao nhiêu người đồng ý.
Dù sao lương thực của bản thân cũng chỉ mới miễn cưỡng coi là đủ thôi, vào thời điểm này ai lại đồng ý cầm lương thực còn lại của mình đi học một thứ mà thậm chí còn không biết sau này có thể dùng được hay không chứ.
Mà tú tài cũng hiểu rõ điểm này, không hề có ý kiến gì, tị nạn tới đây, còn sống đã coi như không tệ rồi, thậm chí sau khi trải qua chuyện chạy trốn này, việc được ăn no thôi cũng là điều mà trước đó hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Về tổng thể mà nói vẫn rất là thuận lợi, chuyện trường học trong thôn cứ như thế được quyết định.
Có điều dường như trưởng thôn vẫn còn ý tưởng khác nữa, ông ấy không đến nhà tú tài nữa, mà mỗi ngày đều đi tìm Từ Khúc, không biết đang tìm hiểu chuyện gì.
Đối với chuyện này, ngược lại Vương Thăng cũng không chú ý quá nhiều.
Bởi vì gần đây hắn đang bận bịu chuyện của chính hắn, chế tạo thuốc.
Tất nhiên, không phải là chế tạo ra Thập Toàn Đại Bổ Hoàn, mà là Kim Sang Dược.
Dược liệu của Kim Sang Dược cũng đã sớm được chuẩn bị xong, có điều bởi vì không phải quá cần thiết, cho nên vẫn chưa được chế tạo, hiện tại thời gian đã có chút rảnh rỗi, vừa lúc có thể dành ra chút thời gian để thử nghiệm.
Nói là thử nghiệm, chủ yếu là bản thân Vương Thăng cũng không biết cách điều chế mà hắn nhớ có đáng tin hay là không.
Bởi vì ở trong ấn tượng của hắn, cách điều chế của Kim Sang Dược cần phải có “Long Cốt”.
Cho nên trước khi có thể chế tạo ra, hắn cũng không dám đảm bảo bản thân mình có thể thành công giống như lần chế tạo Thập Toàn Đại Bổ Hoàn trước đây, dù sao thì từ toa thuốc cho đến phương pháp chế tạo của Thập Toàn Đại Bổ Hoàn cũng đã được viết rất rõ ràng ra, không có chỗ nào nào đáng nghi cả.
“Cỏ Tiên Hạc, Độc Hành Thiên Lý, Đại Hoàng,…”
Hắn ở cách điều chế của Kim Sang Dược, những đồ trong đó đều có thể tìm thấy, cho nên vấn đề dược liệu không cần lo lắng quá mức.
Tất nhiên, bởi vì không có phương pháp điều chế, lượng dùng của mỗi một thú hắn cũng chỉ có thể điều chỉnh dựa trên kiến thức phối dược liệu mà thôi.
Chương 112: Ngũ Hành quyền, Dịch Cân kinh đột vỡ giới hạn
“Ta nhớ hầu hết Kim Sang Dược đều là dạng bột, vậy trước hết cứ mài dược liệu thành phấn trước đi…”
Trong quá trình thử, thời gian hắn dùng đến chừng mấy ngày, cùng với…
“Điều chế Kim Sang Dược: 1(1%)”
Không sai, hắn đã viết tiến độ điều chế thành thanh tiến trình.
Trên thực tế, sau khi thử rất nhiều lần không thành công, hắn đã trực tiếp lặp lại mỗi một phương pháp thật nhiều lần, để cho thanh tiến trình trực tiếp xác nhận…”
Trong vài ngày qua, Vương Thăng điều chế được một số loại bột có thể phối thành Kim Sang Dược.
Nhưng đáng tiếc, cho dù có sản xuất ra bột của Kim Sang Dược, thì cũng chỉ phát huy được tác dụng của chính “thần dược”.
Nhưng tác dụng của riêng loại dược liệu này không phải là thứ Vương Thăng mong muốn.
Lý do thực ra cũng giống như Thập Toàn Đại Bổ hoàn, “thần dược” dùng để chế tạo Thập Toàn Đại Bổ hoàn về cơ bản là dược liệu được cường hóa để bổ sung khí huyết, ăn trực tiếp thực tế có thể bổ sung khí huyết, nhưng hiệu quả của việc ăn nguyên liệu trực tiếp không tốt bằng hiệu quả của việc làm Thập Toàn Đại Bổ hoàn.
Nói một cách đơn giản, các dược liệu phối hợp và kích thích lẫn nhau để có tác dụng chữa bệnh tốt hơn.
Kim Sang Dược cũng như vậy, một mình dược liệu chỉ có thể cầm máu khôi phục vết thương, nhưng điều này lại không thể thỏa mãn hắn.
Hiệu quả của cỏ Tiên Hạc không tệ, nhưng hiện tại thể chất của hắn đã được cải thiện toàn diện, khi hắn bị chém một đao, tốc độ tự lành vết thương cũng không chậm hơn cỏ Tiên Hạc bao nhiêu, tuy rằng hiệu quả của hai thứ có thể thúc đẩy lẫn nhau, nhưng hắn vẫn muốn đạt được sự tiến bộ lớn từ việc chế tạo dược liệu thành thuốc.
Sau nhiều lần thử không thành công, hắn quyết định làm được đến đâu thì đến, hắn thử mọi phương pháp khác nhau nhiều lần, cưỡng bức sử dụng thanh tiến độ để loại bỏ kỹ năng “chế tạo Kim Sang Dược”.
Phải nói rằng hiệu quả của thuốc thành phẩm tốt hơn nhiều so với dược liệu riêng lẻ.
Kim Sang Dược dựa trên kiến thức do thanh tiến trình đưa ra, về cơ bản có thể đạt được mức độ “cầm máu máu khi có vết thương, chữa lành vết thương”, có hiệu quả giống như một loại “tiên dược” rồi.
Kim Sang Dược đã được bào chế thành công, chỉ là hắn không biết liệu có cơ hội sử dụng nó hay không, theo lý trí mà nói thì hắn không muốn, dù sao khi sử dụng đến Kim Sang Dược, đó là lúc cực kì quan trọng hoặc là khi trời chuyển gió rồi.
“Tốt hơn là cứ lưu trữ nó lại vậy!”
Kim Sang Dược do Vương Thăng làm ra với tiêu chí có thể không dùng đến nhưng phải có hiệu quả trị thương, có điều, làm ra rồi lại không muốn dùng …Khó xử quá!
Tất nhiên, ngay cả khi không sử dụng đến nó, kỹ năng “chế tạo Kim Sang Dược” vẫn rất cần thiết.
Nâng cao kỹ năng đã trở thành phương thức sống của hắn, giống như việc ăn cơm uống nước, cho dù sau này trở nên mạnh mẽ hơn, cũng không cần ăn uống, hắn chỉ cần nâng cao kỹ năng.
Sáu, bảy ngày cư như vậy mà trôi qua.
Vương Thăng vẫn tu luyện kỹ năng hàng ngày, sau khi nỗ lực không ngừng, hắn đã phá vỡ giới hạn của Ngũ Cực Quyền ở cấp 9!
“Ngũ Hành quyền: Phá vỡ giới hạn+1 (1%).”
Ngũ Hành quyền là môn võ thuật mà hắn sử dụng để tăng cường các cơ quan nội tạng, nhưng giống như Tám đoạn cẩm, sau khi phá vỡ giới hạn, cần có thời gian để luyện tập mới có thể thực sự phát huy tác dụng của nó.
Sau khi luyện tập Ngũ Hành quyền vài ngày, Vương Thăng dần cảm nhận được hiệu quả của nó.
Ngũ Hành quyền củng cố năm cơ quan nội tạng và loại bỏ ngũ khí.
Trong tu luyện “Ngũ khí” thực tế thường chỉ năm yếu tố kim, mộc, thủy, thổ, hỏa.
Sau khi cực hạn bị phá vỡ, hiệu quả này càng trở nên mạnh mẽ hơn, sau khi Ngũ Hành Quyền phá vỡ cực hạn, ngũ khí trong cơ thể hắn dưới sự dẫn dắt của Ngũ Hành Quyền, dần dần trở về trạng thái ban đầu.
Đó chính là quay về ngũ tạng, quá trình này thực chất là quá trình “Ngũ Khí Triều Nguyên”.
Tất nhiên, để thực sự đạt tới quá trình Ngũ Khí Triều Nguyên không phải chuyện là đơn giản.
Cho dù có cấp bậc của Ngũ Hành Quyền đã phá vỡ cực hạn, thì đây cũng là một quá trình nhất định phải đi qua, Ngũ Khí Triều Nguyên cũng không phải là phạm trù của Bách Nhật Trúc Cơ.
Hiện tại lợi ích trực quan nhất của Ngũ Hành quyền đối với hắn là tăng cường sức mạnh ngũ tạng, để cơ thể của hắn có thể chứa đựng sức mạnh thậm chí còn đáng sợ hơn.
Nhưng tác dụng của việc tăng cường sức mạnh ngũ tạng lại giúp ích rất nhiều cho việc xây dựng cơ sở.
“Đó là một bước tiến lên trong việc điều phối ra một loại thuốc tuyệt vời cho cơ thể con người, Ngũ Hành quyền quả là một sự lựa chọn không tồi!”
Chương 113: Ngũ Hành quyền, Dịch Cân kinh đột vỡ giới hạn 2
Sau khi hình thành nền tảng, để luyện “Tinh hóa khí”, “tinh khí” này sẽ được hấp thụ trong thời kỳ hình thành nền tảng.
Không chỉ vậy, một tuần nữa trôi qua ngay sau khi Vương Thăng phá vỡ giới hạn, một kỹ năng khác đã phá vỡ giới hạn.
“Dịch Cân Kinh: Đột phá giới hạn +1 (1%).”
Cấp độ của hai kỹ năng này rất gần nhau, vì vậy Dịch Cân Kinh đã phá vỡ giới hạn ngay sau Ngũ Hành quyền.
Câu nói Ngoại Tráng Thần Lực thì dễ hiểu, nhưng thực ra nó có nghĩa là tăng cường sức mạnh.
Dựa theo cảm giác tu luyện sau khi phá vỡ cực hạn mà nói, sau một thời gian dài tu luyện, cho dù hắn không tu luyện kỹ năng khác, cũng có thể dùng sức nắm giữ cửa thành và nhấc một cái bếp ba chân lên.
Nội Tráng Thần Dũng thì lại tạo ra ra sức mạnh siêu nhiên từ trong xương cốt, lâu ngày có thể khiến cánh tay, cổ tay, ngón tay… khác với người thường, có thể chẻ vàng, đập đá chỉ bằng tay không.
Cho nên, bất luận Nội Tráng Thần Dũng hay là hay là Ngoại Tráng Thần Lực, thực chất đều có tác dụng tăng cường sức mạnh của cơ thể.
Thực ra, nó giống như việc Vương Thăng tăng cường thể chất sau khi trở thành một võ giả, ngoại trừ Dịch Cân Kinh là để tăng cường thể chất của võ giả một lần nữa trên tác dụng của việc tăng cường khí huyết, thuộc về “kỹ năng chủ động”, việc tăng cường thể chất để cải thiện sức mạnh của võ giả là “bị động”.
Ba loại võ công đều có tác dụng khác nhau.
Ngũ Hành quyền tăng cường các cơ quan nội tạng, Dịch Cân Kinh tăng cường cơ bắp và xương của cơ thể, nâng cao thể chất của một người và Tám đoạn cẩm là nền tảng để tăng cường khí huyết.
Ba loại công pháp có thể giúp Vương Thăng tăng cường cơ thể về mọi mặt, từ bên trong đến bên ngoài.
Nên không thể xem nhẹ cái nào.
“Vẫn còn thời gian, lại thi triển Dịch Cân Kinh một lần nữa đi!”
Sau khi kỹ năng bị phá vỡ giới hạn, hắn sẽ tu luyện thêm một đoạn thời gian, để có thể cảm nhận được hiệu quả của nó.
Trong khi luyện tập Dịch Cân Kinh, Vương Thăng vẫn ngậm một viên Thập Toàn Đại Bổ hoàn trong miệng.
Vẫn là câu nói đó, tất cả sức mạnh không phải tự nhiên mà có.
Dịch Cân Kinh tăng cường thể chất, nó cũng cần khí huyết để tăng cường sức mạnh, nếu không, việc thi triển sức mạnh của khí huyết cũng giống như Tám đoạn cẩm, nếu không có Thập Toàn Đại Bổ hoàn sẽ dễ dàng gây ra sự thiếu hụt khí huyết.
Giữa tiếng ha ha ha ha, sự tiến bộ của Vương Thăng tăng lên nhanh chóng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một tháng trôi qua, thời tiết đã bước vào giữa tháng ba.
Người trong thôn đã canh tác hết ruộng đất và tiến hành gieo trồng, bởi vì không có ruộng dư để gieo trồng thứ khác, cả thôn trang bước vào giai đoạn nhàn rỗi.
Vì vậy, trưởng thôn đi tìm thấy Vương Thăng đang luyện tập, nói rằng trường học trong làng sẽ sớm được mở, nên hy vọng rằng hắn có thể làm nhân chứng.
“Lần này ta định tiếp nhận những đứa trẻ ước chừng từ sáu đến mười hai tuổi, những đứa trẻ có độ tuổi như vậy cũng không nhiều lắm, trong thôn cũng chỉ có mười hai, trong thôn cũng có sách mà các ngươi từng dùng, mấy người xem một quyển không thành vấn đề, chủ yếu chính là bút, mực, giấy và nghiên mực, nhưng tạm thời ta đã tìm được vật thay thế…”
Trên đường đi đến nơi bàn việc cùng trưởng làng, hắn cũng nói sơ qua vài điều.
Vương Thăng yên lặng lắng nghe, những thứ như bút, mực, giấy và nghiên mực, đối với hắn mà nói, thực ra là một vấn đề khó giải quyết dù sao hắn
cũng biết “tên” và phương pháp chung, nếu phải nói đến kỹ thuật, có lẽ nên nhớ bước “nghiền nát vỏ cây, rải ra, phơi khô”.
Tuy nhiên, hắn đã nghĩ đến việc nói với trưởng thôn quá trình mà mình có thể nhớ được, chắc chắn trưởng thôn sẽ sẵn sàng nghiên cứu nó…
Người học trong thôn không hề ít, nhưng về cơ bản, thôn trưởng đều đã xử lý ổn thỏa rồi.
Nhưng mấy thứ như bút nghiên mực giấy thì ở trong thôn không có lấy một cái, cho nên thôn trưởng đã trực tiếp dùng vỏ cây và than củi để thay thế, nghe nói đây cũng là cách mà người tú tài già đã dạy, những năm đầu đời ông ta cũng dùng cách này vượt qua.
Nhưng thôn trưởng vẫn luôn trăn trở về vấn đề này, gần đây cứ đến khi ngủ ông ấy cũng đều nghĩ về chuyện này, gặp ai cũng muốn tâm sự đôi ba câu.
“Năm xưa các ngươi đều rất may mắn, khi đó Đồng Văn đã giúp đỡ giải quyết một phần rất lớn chuyện bút nghiên giấy mực, nếu không các ngươi cũng chỉ đành dùng than củi viết chữ, nhưng đám trẻ con này lại không may mắn như vậy, muốn làm cũng không làm được.”
“Đám trẻ cứ mãi viết bằng than như vầy chung quy cũng không được, đi học sao có thể không luyện chữ được? Đợi lát nữa ta đi tìm đọc sách của Đồng Văn xem xem có cách nào giải quyết không!”
Ở trong nhận thức của thôn trưởng, viết bằng than căn bản không coi là viết chữ, cũng may là mục đích của trường học thôn không phải là để thi đạt công danh, nếu không cũng không làm được nổi.
“Thực ra bút cũng còn đỡ, ta nhớ Vương lão đầu biết chế tạo bút, tuy kỹ thuật không quá xuất sắc nhưng dù gì cũng có thể dùng, vấn đề chủ yếu là mực và giấy, đặc biệt là giấy…”
Chương 114: Mở trường học trong thôn
Nghe được nỗi phiền não của thôn trưởng, Vương Thăng đi đến bên “học đường” của các học trò thôn.
Nói là học đường nhưng thực ra là hang núi lớn nhất trong trại Thanh Sơn, cũng chính là nơi bàn bạc mọi chuyện của đám thổ phỉ trong các loại phim truyền hình.
Sau khi người ở thôn Thanh Sơn cư trú ở đây đã đem nơi này phát huy hết mọi thứ có thể, nơi có thể, nơi chính bàn chuyện của thổ phỉ biến thành nơi bàn chuyện của thôn họ.
Hiện tại lại cải tạo thành “học đường”
Nhóm lửa thắp sáng cả “học đường” lên.
“Ánh sáng hơi tối chút, nhưng ta xét lại một hồi hoàn toàn không tìm thấy phòng nào hợp lý hơn, đây tạm coi là nơi tốt nhất rồi, nên giờ cứ dùng tạm đã, đợi năm sau có thời gian sẽ sửa chữa thành một nơi chuyên biệt hơn.”
Vương Thăng nghe thôn trưởng nói, nhưng sự chú ý luôn đặt ở bó đuốc.
“Thôn trưởng, bó đuốc này là dùng dầu gì?”
Bó đuốc không thể chỉ bọc vải bên ngoài cây gỗ là được, mà còn phải ngâm vào dầu, chỉ là hắn không biết có phải là loại dầu mình đang nghĩ đến không.
“Dầu trẩu, sao vậy? Lúc trước đám Lý Vĩnh Phong đi thám thính tin tức ở xung quanh có bắt gặp một cánh rừng trẩu, cho nên đã lấy một chút về ép thành dầu, có điều trong thôn cũng không còn nhiều nữa, cần phải dùng tiết kiệm chút, bây giờ chỉ là đang thử hiệu quả chiếu sáng của nó, vì khi thời tiết tốt lên, ánh sáng bên ngoài hang cũng khá ổn, cho nên không cần thắp đuốc nữa…”
Vương Thăng nghe xong rồi nói: “Dầu trẩu ư, thôn trưởng à, chuyện mực viết có đầu cách rồi.”
Đột nhiên hắn nhớ tới cách thức chế tạo ra mực.
Chu Chính Văn: “???”
Vừa nãy bọn họ đã nói cái gì cơ chứ? Sao đột nhiên lại có manh mối làm mực rồi?
Niềm vui này đến quá bất ngờ rồi!
“Vận Thăng, ngươi nói thật sao?”
“Thật, ừm, à không, thôn trưởng à, trong thôn có hai biết đun keo không?’
“Keo” mà Vương Thăng nói ở đây thực ra là keo động vật, thường dùng để làm chất kết dính, cũng chính là keo nước phiên bản cổ đại, hắn nhớ ở trong thôn có người đã từng sử dụng, đó cũng là nguyên liệu chủ yếu để làm ra mực.
“Keo? Biết thì biết nhưng thường ít khi sử dụng, cần nó để làm gì?”
“Tất nhiên để chế tạo ra mực rồi!”
Vương Thăng vốn không nghĩ ra điều này, nhưng nghe thấy dầu trẩu, một phần ký ức được thức tỉnh.
Điều này là do hắn từng xem một video về “làm mực theo phương pháp cổ xưa”, mực trong đó được chế tạo từ nguyên liệu chủ yếu nhất là bụi than được đốt từ dầu trẩu.
Đương nhiên, mực ở trong video tương đối cao cấp, còn được cho thêm đủ loại nguyên liệu khác nhau.
Có điều chỉ là lớp vỡ lòng trong thôn dùng nên chỉ cần đơn giản nhất là được.
“Vận Thăng, ngươi biết cách làm ra mực sao?”
“Ừm, rất lâu trước đây ta từng được đọc trong một quyển sách, khi ấy không có ghi nhớ quá kĩ, bây giờ đột nhiên lại nhớ ra, lát nữa ta sẽ viết cách làm cho thôn trưởng ngươi, ngươi có thể tìm người nghiên cứu.”
Để tạo ra mực tốt cần rất có rất nhiều chi tiết, nhưng chỉ muốn làm mực có thể dùng là được thì không thành vấn đề, chỉ cần khói dầu và keo động vật là được.
“Tốt quá rồi!”
Thôn trưởng rất vui sướng, nếu như bình thường, loại mực kém chất lượng chẳng là thứ gì quý hiếm lắm thì khi tới thôn này mới biết một số kỹ năng quan trọng như thế nào.
Có cách làm mực, thôn trưởng rất vui mừng, ông ấy đưa Vương Thăng đi xem rất nhiều thứ, ví dụ như dùng khúc gỗ làm một chiếc bàn học đơn giản.
Nói chung mọi thứ đều được giản lược.
Sau khi Vương Thăng nhìn thấy điều này đã im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Thôn trưởng à, liệu có quá gấp gáp rồi không?”
“Thật ra ý ban đầu của ta cũng muốn năm sau mới bắt đầu, nhưng mấy người trong thôn cứ muốn ta mở sớm một chút.”
“?”
“Chủ yếu là bây giờ đi vào trong núi đã không còn an toàn như thôn Thanh Sơn nữa, người lớn đều bận bịu đồng áng, cho nên họ mong muốn có người giúp họ trông chừng con cái, bởi trước kia có một đứa trẻ đã chạy vào trong rừng, nếu như không kịp thời phát hiện, cũng không biết sẽ ra sao.”
“Vậy nên trẻ nhập học mới là từ 6 tuổi đến 12 tuổi đúng không?”
“Thực ra đứa lớn nhất mới tám tuổi, mười hai tuổi là độ tuổi cao nhất mà ta ấn định.”
Từ 6 tuổi đến 8 tuổi, về cơ bản đi làm chẳng giúp đỡ được mấy, lại còn vô cùng lì lợm, đặc biệt là độ tuổi dễ làm chuyện dại dột, thường được gọi là độ tuổi ma chê quỷ hờn.
Nên Vương Thăng trực tiếp thấy chuyện này cừ thật.
Vì đây chỉ dùng mấy bữa ăn, xây tạm một cái nhà trẻ lên là được rồi, đúng là hút máu.
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra bản thân mình đang bị hạn chế bởi tư duy của hiện đại.
Thời đại này tú tài đa số không biết làm ruộng, họ chỉ có thể dùng thứ mình sở trường để đổi lấy cơm ăn, hơn nữa chuyện tôn sư trọng đạo ở thời đại này cơ bản đã khắc sâu vào bên trong xương cốt của họ, trẻ con chắc chắn sẽ không khó quản như ở thời đại kia của Vương Thăng.
Cho nên tú tài cũng không coi là bị thiệt. Đôi bên cùng có lợi.
Chương 115: Mở trường học trong thôn 2
Hai người họ đang nói, người ở trong thôn cũng dần dần đến, mỗi nhà đều một người đến.
Khoảng nửa tiếng sau, thôn trưởng đi đến vị trí “vương vị” vốn dành cho trại chủ rồi nói:
“Ta tin rằng mọi người cũng đã nghe nói về mục đích ra kêu gọi mọi người tụ tập lại đây rồi, đúng vậy, đó là để xây dựng một trường học trong thôn, đọc sách giúp người ta sáng suốt… Cho nên dưới sự suy xét từ nhiều bên, ta quyết định xây dựng một trường học, nếu như có ý kiến phản đối gì có thể nói luôn ở đây.”
Chuyện này là việc thôn trưởng sớm đã vừa ý, đương nhiên là không có ai phản đối.
“Nếu đã như vậy thì xin mời Tương Mẫn Học, Tương tiên sinh lên nói vài câu.”
Tương Mẫn Học chính là cái người tú tài chạy nạn đến đây, gần 30 tuổi, cũng là người Lộc Thủy, cho nên mới biết tới sự tồn tại của trại Thanh Sơn.
Lần này cũng là vì có sự tồn tại của võ giả Chương Trạch nên mới dám theo vào.
“…”
Trương Mẫn Học là điển hình của dân mọt sách cho nên nói chuyện có chút cứng nhắc, nhưng hắn nhận thức rất rõ về tình cảnh của mình nên nói chuyện rất ôn hòa.
Sau khi hắn ta nói xong đã bảo hai mươi đứa trẻ vào học đường làm một lễ bái sư đơn giản, rồi kính trả.
Hiển nhiên Tương Mẫn Học không phải là loại người qua quít, hắn ta đơn giản nói qua một chút về quy tắc của bản thân cho mấy đứa trẻ nghe, tạo sự quyền uy.
Cho nên dù là thôn trưởng hay bố mẹ của đám trẻ đều vô cùng vừa ý.
Phải dạy dỗ như vậy mới đúng. Trẻ con thường như vậy, có nhiều lúc lời của thầy cô còn có tác dụng hơn lời cha mẹ.
Tất cả quá trình nhập học diễn ra, đại khái phải mất hai tiếng mới kết thúc.
“Nghi lễ nhập học” kết thúc, những đứa trẻ trong thôn cuối cùng cũng có “trường học” để đi rồi, người lớn có thể chuyên tâm làm chuyện của mình, còn Tương Mẫn Học thì có được công việc.
Tất thảy đều vui mừng!
Sau khi tất cả mọi người giải tán, thôn trưởng lại tìm tới Vương Thăng.
Vương Thăng biết mục đích của thôn trưởng hiện giờ: “Dùng dầu trẩu hoặc cành thông đốt lên, rồi lấy muội than của nó…”
Dù là cây trẩu hay cành thông thì các bước thực hiện đều giống nhau, thế nên Vương Thăng nói cùng lúc cả hai cây để xem tự thôn trưởng lựa chọn ra sao.
“Thực ra các bước thực hiện không quá khó, nhưng nếu muốn tạo ra được mực thì không hề đơn giản chút nào, nó đòi hỏi thôn trưởng phải đi tìm người để mày mò nghiên cứu.”
“Không cần mực tốt, có thể viết chữ là được rồi, cảm ơn ngươi nhiều, Vận Thăng!”
Vương Thăng không để ý mấy lời này, nói chuyện thì đôi ba câu vậy, nhưng lúc thực sự phải làm mới là khó.
Ngoài miệng thì đơn giản, nhưng thực sự muốn làm được thì vẫn phải bỏ ra một ít tâm tư, nghĩ đến đây, hắn liền nói ra một suy nghĩ khác nằm trong trí nhớ của mình.
“Thôn trưởng, cách làm ra giấy ta cũng đã ghi lại rồi, nhưng nội dung bên trong có thể không mấy đầy đủ, thôn trưởng cần không?”
Thế giới này cũng có giấy, nhưng không có người chuyên về chế tạo giấy, cũng không biết quá trình để tạo ra nó.
“Cần chứ!”
Thôn trường Châu Chính Văn chắc như đinh đóng cột, vì bước làm không hoàn chỉnh thì đã sao chứ? Cần thử thì phải thử mới ra được.
Có thể Vương Thăng chưa từng trải qua loại cảm giác này, nhưng thôn trưởng lại cực kỳ hiểu rõ. Ở đây cho dù giấy chất lượng kém nhất đi chăng nưa thì cũng là đồ hiếm.
Thôn trưởng cần ghi chép đó thì Vương Thăng đương nhiên sẽ nói thẳng: “Muốn làm ra giấy trước tiên cần có vỏ cây, ừm, vỏ cây gì thì ta quên rồi, cứ phải thử hết mới được, sau khi vỏ cây được lấy xuống thì mang đi phơi khô, tiếp đến ngâm, sau đó nấu nhừ ra… đúng rồi, ta nhớ bước cuối phải bỏ thêm nước của lá cây có tên là cái gì mà gừng…”
Vương Thăng nhớ nước của cái cây đó rất quan trọng, nhưng ký ức lại không được rõ ràng.
Lúc này thôn trưởng mở miệng nói: “Nước của lá gừng.”
“Đúng đúng đúng, chính là nó, thôn trưởng ngươi biết ư?
“Nước đó trước kia có người từng đến đây mua, vì vậy ta cũng có chút ấn tượng.”
“Chính là nó, sau khi bỏ vào thì dùng chiếu trúc chuyên dụng để làm…”
Thôn trưởng có chút vui mừng nói: “Nói như vậy, giấy mực thì đã có cách làm, nghiên mực thì đơn giản, vậy có nghĩa là mọi thứ đều đủ cả rồi?”
Vương Thăng nhìn dáng vẻ này, không nhịn được nhắc nhở thôn trưởng: “Thôn trưởng, đây tôi nói thì đơn giản, nhưng đến lúc bắt tay vào làm sẽ rất khó.”
Nói thì đơn giản, nhưng khi làm rồi sẽ có rất nhiều chi tiết cần xử lý, nó giống như mấy sách dạy nấu ăn vậy, cho dù đã ghi chú lượng muối cần dùng ra rồi nhưng không chắc chắn sẽ được đúng như cũ.
Làm giấy cũng như vậy, những chi tiết trong đó mà không kiểm soát tốt thì về cơ bản không thể làm ra được, uống hồ những gì Vương Thăng nhớ vẫn không phải là quá trình hoàn chỉnh.
Chương 116: Văn chương sáng suốt, võ học phòng thân
“Không sao, có còn hơn không, có quá trình này rồi, nhân lúc khoảng thời gian này đang rảnh rỗi, ta có thể bắt đầu thử nghiệm chúng.”
Có cách chế tạo, chung quy vẫn tốt hơn là không có chút đầu mối nào.
Trong lòng thôn trưởng đã đưa ra quyết định, cho dù bỏ ra một, hai năm để làm giấy cũng đều xứng đáng.
“Thôn trưởng ngươi thấy bằng lòng là được!”
Cách chế tạo giấy và mực tạm thời không có tác dụng gì lớn đối với hắn nên cứ để người trong thôn đi nghiên cứu là được, hắn cũng lười can dự vào.
Sau khi nói xong mọi chuyện hai người cũng chia ra, lúc thôn trưởng rời đi, bước chân cũng nhanh hơn không ít, hiển nhiên rất vui sướng.
Vương Thăng vốn cho rằng sẽ mất một khoảng thời gian dài mới có thể thực hiện được.
Nhưng chỉ sau một tuần, thôn trưởng đã mang hai khối hình thù màu đen đến tìm Vương Thăng.
“Thôn trưởng, đây là mực sao?”
Nhìn hai khối hình chữ nhật màu đen ở trong tay trưởng thôn, hắn nghĩ lại những sự việc thời gian gần đây, ngoài mực ra thì hắn không thể mường tượng được bất cứ thứ gì khác.
“Đúng vậy!”
Hiệu suất làm việc này không phải là cao bình thường thôi đâu.
“Tuy rằng giờ chỉ có được hai khối này rồi nhưng cũng đủ rồi.”
Hai khối mực, không coi là nhiều nhưng có thể làm ra được có nghĩa là sau này sẽ sản xuất ra cuồn cuộn không ngừng.
Vương Thăng cầm hai khối mực trên tay mình rồi ngửi mùi của nó.
“Một miếng dùng cành thông một miếng dùng dầu trẩu à?”
Hai khối mực này rõ ràng là được chế tác từ các loại nguyên liệu không giống nhau.
“Đúng, Vận Thăng ngươi không phải nói là hai loại đó có thể dùng sao? Gần đây ta khá nhàn rỗi cho nên đều thử một chút, kết quả đều thành công.”
Thôn trưởng không che giấu nổi ý cười của mình.
Bởi vì ông ấy đã thực hiện các bước làm mực tương đối đầy đủ, hơn nữa một số bước còn được kiểm soát khá tốt, cho nên mới có thể tạo ra mực nhanh như vậy.
Tuy chất lượng không được tốt lắm nhưng dù sao cũng đã thành công rồi.
Vì cách làm là do Vương Thăng cung cấp cho nên ngay khi vừa thành công ông trực tiếp cầm đến đưa cho Vương Thăng luôn.
Đương nhiên ông ấy làm vậy là vẫn còn mục đích khác.
“Vận Thăng, ngươi có muốn lấy hai khối này không?”
“Trong thôn không cần sao?”
Món đồ này không phải là làm để cho đám trẻ dùng sao? Tuy bây giờ vẫn chưa thể dùng được vì cần phải có thời gian hong khô.
“Cách làm là do Vương Thăng ngươi cung cấp, cho nên ta nghĩ dù thế nào cũng nên đưa cho ngươi trước, không cần lo lắng đâu, chuyện luyện chữ Tương tú tài đã có cách rồi.”
Vương Thăng hơi hiếu kỳ hỏi: “Cách gì?”
Thôn trưởng giảng giải: “Dùng bàn cát để luyện chữ, nghe nói tể tướng đương triều Vương đại nhân lúc còn nhỏ cũng dùng bàn cát để luyện chữ đó!”
“Vậy thì ta xin nhận.”
Đã có kinh nghiệm chế tạo ra rồi thì làm ra được hai khối mực cũng không được coi là khó lắm, hai khối mực này tuy không có xuất phát từ tay người có tiếng, nhưng dù sao cũng coi là hai khối mực đầu tiên ở trong thôn, nó vẫn là mang ý nghĩa kỉ niệm.
“Được, đưa cho Vận Thăng ngươi đó, sau này chế tạo thành công bút và giấy rồi ta cũng sẽ mang đến cho ngươi.”
Vương Thăng có chút hiếu kỳ mà hỏi: “Tiến độ làm giấy thế nào rồi?”
“Vâng đang lựa chọn vỏ cây thích hợp, Tương tú tài cũng thật nhiệt tình, hắn trình ra không ít ý kiến cho nên tiến độ cũng không tệ.”
“Có tiến triển là tốt rồi.”
Cứ đà này sự nghiệp trường học thôn của thôn trưởng phát triển cũng coi là khá tốt.
Sau khi hai người trò chuyện xong, vốn tưởng rằng thôn trưởng không còn chuyện gì nữa, ngờ đâu thôn trưởng đi được có mấy bước đột nhiên quay đầu lại: “Còn một chuyện nữa.”
Vương Thăng nhìn thôn trưởng, chỉ sợ tự nhiên thôn trưởng thốt ra một câu kiểu: “Con cứ việc lái xe, việc còn lại cứ để bố lo.”
“Thôn trưởng, còn có chuyện gì sao?”
Thôn trưởng có chút khó mở lời: “Ngươi có thể dạy cho đám trẻ con trong thôn quyền pháp của ngươi không? Chính là dạy cho đám trẻ trên học đường đó!”
“Được thì được nhưng ta không khuyến khích đâu.”
Bát Cực Quyền là một loại quyền pháp đọ sức quyết liệt, khi tập luyện rất dễ làm bản thân bị thương, đặc biệt là những đứa trẻ cơ thể còn chưa trưởng thành, luyện bất cứ quyền pháp nào quá sớm cũng không thích hợp.
“Thôn trưởng, đây là ngươi muốn…”
“Ôi, với tình hình hiện nay, chỉ học mỗi kiến thức thôi chưa chắc có thể phát huy được tác dụng gì quá lớn, cho nên muốn ta muốn để đám trẻ học võ công, trước đó ta cũng từng đi hỏi Từ Khúc, nhưng hắn ta nói bồi dưỡng võ giả tốt nhất nên là bắt đầu từ sau mười hai tuổi, có điều trước thời điểm đó có thể nâng cao thể chất một chút, tích lũy nền tảng ban đầu.”
Cái thời thế loạn lạc này không biết còn kéo dài được bao lâu, nên vẫn phải học tập cho sáng suốt, học võ dùng phòng thân, hai cái này cùng nhau lớn mạnh mới là tốt nhất.
“Muốn luyện được quyền pháp kia của ta, có thể đợi khi độ tuổi lớn hơn chút, bắt đầu từ mười năm, mười sáu tuổi.”
Chương 117: Sơn Quân báo ân
Mặc dù biết thế giới này có chút khác biệt, nhưng Vương Thăng cũng không thể đảm bảo sẽ không luyện hỏng, cho nên bắt buộc phải nói cho rõ.
“Vậy sao?”
Thôn trưởng có hơi thất vọng.
“Thôn trưởng, chỗ ta không được, thực ra ngươi có thể đi hỏi sư phụ của Vĩnh Phong ca xem sao.”
Hắn không thích hợp nhưng sư phụ của Lý Vĩnh Phong, thân là sư phụ của một tiêu cục, học rộng hiểu nhiều, lại còn bồi dưỡng ra học trò của bản thân thì chưa chắc không làm được.
Thôn trưởng chợt bừng tỉnh ngộ.
“Bây giờ ta đi luôn.”
Một ông già chống gậy hùng hổ sùng sục, nhìn vào còn tráng kiện hơn đám thanh niên đang bước đi như bay.
“Tinh thần tràn trề thật đấy!”
Thôn trưởng lại hấp tấp rời đi, Vương Thăng thì cầm hai thỏi mực tàu hơi mềm mại quay lại trong phòng.
Còn chưa tới lúc dùng tới hai thỏi mực tàu này, cần phải hong khô một thời gian rất lâu, hắn mang về đặt vào nơi khô ráo là được, rồi đi vào trong sân, chính xác là nơi gieo trồng.
Hắn gieo trồng khá nhiều thứ, trước đó hắn không quan tâm, cho nên cơ bản có thể gieo được là được, có hơi hỗn độn.
Gần đây thừa dịp có thời gian, hắn đã bắt đầu sửa sang lại vườn thuốc, phân loại tất cả dược liệu gieo trồng.
Dù sao lúc sắp xếp lại dược liệu, cũng có thể cày được tiến độ “Trồng trọt dược liệu.”
“Cái này là đảng sâm…”
Tốn tận hai ba ngày, hắn mới phân loại tất cả dược liệu, sắp xếp lại mọi thứ, cũng đặt thiết mộc tới nơi thích hợp, cuối cùng chính là…
“Lúa nước!”
Lúa nước khi hắn ở thôn Thanh Sơn vẫn luôn tiến hành gieo trồng, đương nhiên, hắn gieo trồng không nhiều lắm, chỉ trồng một ít trong mảnh đất nhỏ một mét vuông.
Lúc ấy, bởi vì không quá coi trọng, thời gian lá gan là ít nhất trong tất cả kỹ năng, trên cơ bản chính là nhớ tới mới lá gan một lần, cho nên còn chưa phá vỡ giới hạn.
Nhưng mà trải qua thời gian dài như vậy, cũng là nhanh rồi.
“Gieo trồng lúa nước: 9 (8%)”
Hắn vốn đang định thuận theo tự nhiên, nhưng đột nhiên có một suy nghĩ, mới coi trọng.
Sau khi phá hạn dược liệu hoặc là lúa nước, hạt giống mà người thường gieo trồng, cuối cùng sẽ có thành quả như thế nào?
Đương nhiên, không phải nói tốc độ gieo trồng, mà là hiệu quả gieo trồng ra.
Dùng đảng sâm trồng ra sau khi “Trồng trọt dược liệu” phá vỡ giới hạn ba lần, thứ hắn trồng ra, nhất định có hiệu quả đặc thù, vậy người thường trồng hạt giống phá vỡ giới hạn ba lần, thì có hiệu quả đặc thù hay không?
Nhưng mà dù là trồng trọt dược liệu bình thường cũng cần thời gian rất dài, cho nên hắn mới có thể đặt mắt lên lúa nước.
Không chỉ là lúa nước.
“Cũng có thể thử hoa cúc một lần!”
Hoa cúc cũng được, lúa nước cũng được, dựa theo chu kỳ bình thường mà nói, đều là thời gian mấy tháng từ cây non đến trưởng thành.
Người thường hoặc võ giả gieo trồng, cho dù bởi vì phá vỡ giới hạn cần thời gian dài hơn, cũng ngắn hơn thời gian trồng dược liệu.
Mấu chốt nhất chính là, gieo trồng lúa nước và hoa cúc, đều là thứ thôn dân am hiểu, dễ dàng trồng.
Bởi vậy khi Lý Vĩnh Phong tìm tới, Vương Thăng trực tiếp lấy ra hạt giống của những cây hoa cúc sau khi phá vỡ giới hạn kết ra.
“Vĩnh Phong ca, có thể cầm một ít hạt giống hoa cúc này đi trồng không?”
Lý Vĩnh Phong nhìn túi hạt giống hoa cúc nhỏ trong tay, vẻ mặt ngơ ngác, sao đột nhiên lại muốn hắn ta trồng hoa cúc.
Tuy nhiên hắn ta vẫn gật đầu.
“Được, ta lấy đi trồng một chút.”
Không phải gieo trồng quy mô lớn, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Vương Thăng gật đầu, nói: “Chờ đến khi nở hoa thì gọi ta!”
“Được!”
Tuy rằng cảm thấy có hơi không rõ, nhưng Lý Vĩnh Phong cũng sẽ không dò hỏi quá nhiều, cho dù có gì đặc thù, chờ đến khi trồng ra thì sẽ biết hiệu quả, kết quả là hắn ta cầm hạt giống hoa cúc về trồng.
Về đến nhà, Lý Văn Quang nhìn thấy túi vải trong tay hắn ta, có hơi kỳ quái, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Hạt giống hoa cúc Vận Thăng đưa cho ta, kêu ta trồng một chút.”
“Vận Thăng đưa à, để ta trồng, năm nào ngươi cũng ở ngoài, nhất định không biết cách trồng bằng ta.”
Chuyện của Vương Thăng, dù là Lý Vĩnh Phong hay Lý Văn Quang đều cực kỳ để bụng.
Dù sao nếu không có Vương Thăng, Lý Vĩnh Phong sẽ không thuận lợi trở thành võ giả như vậy, hơn nữa còn là võ giả mạnh nhất trong đám.
Tuy Lý Văn Quang là thợ săn, nhưng lúc ở thôn Thanh Sơn cũng đã gieo trồng hoa cúc, cho nên kinh nghiệm gieo trồng rất là phong phú.
Sau khi ông ta lấy được hạt giống cúc hoa, đã trực tiếp gieo trồng, hơn nữa ngày nào cũng dốc lòng che chở.
Thời gian nhanh chóng đã trôi qua một tháng.
Lý Văn Quang nhìn hạt giống hoa cúc nảy mầm, cực kỳ cảm động.
Cuối cùng cũng nảy mầm!
Chương 118: Sơn Quân báo ân
Lý Vĩnh Phong vừa về nhà đã thấy cảnh như vậy, rất kỳ quái.
“Cha, cha có biểu cảm gì thế? Hạt giống của Vận Thăng có chỗ nào không đúng sao?”
Lý Văn Quang nói: “Bình thường mà nói, chỉ cần nhiệt độ không khí thích hợp, thời gian hạt giống cúc hoa nảy mầm nhiều nhất cũng không vượt qua hai mươi ngày, thậm chí các loại trong thôn chúng ta, mười ngày là được,
nhưng hạt giống mà Vận Thăng đưa, phải dùng một tháng mới nảy mầm… Nếu không phải đây là Vận Thăng đưa, ta cũng nghĩ là ai đang chơi ta…”
Tuy Lý Vĩnh Phong cũng từng giúp việc trồng trọt trong nhà, nhưng mà bình thường đều chỉ giúp đỡ bận rộn chút chuyện đơn giản, cho nên cũng không biết cần bao nhiêu ngày.
Nhưng thấy cha mình nói…
“Cha, hạt giống hoa cúc mà Vận Thăng đưa không đơn giản.”
“Vô nghĩa, ta có thể không biết sao? Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt.”
Lý Văn Quang đương nhiên biết rõ hạt giống mà Vương Thăng đưa không đơn giản, không chỉ thời gian nảy mầm dài, còn bởi vì Vương Thăng đã thể hiện ra sự lợi hại của mình, nếu không ông ta cũng không chịu nổi.
“Ta đi nói cho Vận Thăng một chút.”
Nói xong, Lý Vĩnh Phong đã trực tiếp đi tới nhà Vương Thăng, nói cho Vương Thăng chuyện hạt giống cúc hoa nảy mầm.
“Vận Thăng, rốt cuộc hạt giống cúc hoa này của ngươi là chủng loại này, sao nảy mầm cũng cần thời gian dài như vậy?”
Vương Thăng nghe thấy gieo trồng thành công, hơn nữa khác với hạt giống cúc hoa tầm thường, trong lòng vui vẻ.
Thấy tình huống này, chưa chắc đã không thể thành công!
“Một loại chủng loại đặc thù, chờ trưởng thành rồi thì Vĩnh Phong ca sẽ biết rõ!”
Vương Thăng không nói rõ, tất cả chỉ có thể chờ hạt giống trưởng thành rồi mới có kết quả, dù sao cho dù bản thân hắn cũng không thể bảo đảm hiệu quả hoa cúc của mình sau khi gieo trồng, sẽ không tùy ý nói.
Lý Vĩnh Phong cũng không hỏi nhiều, hắn ta tới đây chủ yếu chỉ để thông báo chuyện hoa cúc nảy mầm.
Sau khi thông báo xong, hắn ta đã trực tiếp rời đi, bản thân Vương Thăng cũng định trở về bổ sung kỹ năng của mình.
Lúc này, một trận gió thổi tới, còn mang theo một chút mùi máu tươi.
Quay đầu nhìn lại, thì ra là Sơn Quân.
Hiện tại, ngày nào Sơn Quân cũng sẽ tự mình ra ngoài tìm kiếm thức ăn, đây cũng coi như là thói quen của nó.
Chẳng qua, hôm nay Sơn Quân có một chút khác biệt, trong miệng của nó ngậm một thứ.
“Sao ngươi lại mang đồ ăn về?”
Trước đó Sơn Quân đã mang về một lần, nhưng mà bị Vương Thăng mắng cho một trận, sau đó thì không mang về nữa.
Sơn Quân thả đồ trong miệng xuống, sau đó đẩy tới trước mặt hắn.
Lúc này Vương Thăng mới thấy rõ thứ mà Sơn Quân mang về, dường như là một con sói.
“Đại Bạch, gần đây có sói?”
Đại Bạch, là tên mà Vương Thăng đặt cho Sơn Quân, Sơn Quân không phản đối hoặc là nói không sao cả, vì thế tên này đã được an bài cho nó.
“Không phải nói ngươi ở gần đây, thì sẽ không có mãnh thú khác sao? Hay là gần đây mới đến?”
“G-rào…”
Đại Bạch vẫn đẩy con sói tới phía hắn, dù sao cũng không nói rõ.
Nhìn động tác của Đại Bạch, Vương Thăng đột nhiên nhớ tới chuyện mèo báo ân, có một số con mèo, sẽ mang chuột chết về cho con sen của mình.
Hổ, nghiêm khắc mà nói thì cũng là động vật họ mèo, chẳng lẽ lại kế thừa “Mỹ đức tốt đẹp” này?
“Đại Bạch, đầu tiên, ngươi mang về là tốt, nhưng mà, ta cũng không thiếu ăn, cho nên…”
“G-rừ…”
Đại Bạch rống lên một tiếng, muốn kéo thi thể sói trở về, phát hiện vài thứ tốt mang về cho ngươi nếm thử thứ mới, sao cứ dong dong dài dài, không cần thì thôi!
Nhưng lúc này, Vương Thăng đè lại móng vuốt của nó.
“Nếm thử thứ mới cũng tốt!”
Dù sao cũng không thể phụ ý tốt của Đại Bạch, chỉ là có phải con sói này hơi lớn quá không?
Con sói mà Đại Bạch mang về thật sự lớn.
Thân thể của sói bình thường đều khoảng 1 - 1.3 mét, nhưng con mà nó mang về, chỉ nhìn qua đã hơn hai mét, lớn hơn sói bình thường nhiều.
“Chờ một chút, ta đi lấy con dao.”
Tuy rằng hắn không thể tám phút giết một con dê, nhưng tốt xấu gì cũng biết giết động vật, một con sói không phải vấn đề lớn.
Mười mấy phút sau, hắn đã lột da sói, đương nhiên, bởi vì nguyên nhân kỹ thuật, da sói không hoàn chỉnh, có hơi rách tung toé.
Hắn cũng không định ăn sạch một con sói, vì thế chỉ chặt bỏ một chân rồi đưa phần còn lại cho Sơn Quân.
“G-rừ…”
Tuy chỉ lột da rồi bỏ nội tạng, nhưng Sơn Quân còn chưa từng ăn bữa tiệc lớn “thịnh soạn” như vậy, cho nên ăn rất vui vẻ.
Vương Thăng đương nhiên không thể ăn sống, hắn cắt lấy một chút thịt từ trên đùi, nhóm lửa nướng chín, rắc lên một chút gia vị.
“Còn rất thơm, không biết ăn ngon không?”
Kiếp trước, sói là động vật bảo hộ cấp hai, đời trước hắn cũng chưa từng đụng tới sói, cho nên đây cũng là lần đầu hắn ăn thịt sói, trong lòng còn có chút kích động.
Chương 119: Sói đặc thù
Cắn một miếng vào…
Cũng không ăn ngon thế nào, trước tiên không nói đến việc vị của thịt sói, tay nghề nướng thịt của hắn cũng không quá tốt, hương vị bình thường, còn có một số chỗ nướng khét.
Nhưng mà dù sao cũng là do mình nướng, chỉ cần không phải khó có thể nuốt xuống thì hắn đều sẽ trực tiếp ăn xong.
Nhưng còn chưa ăn xong, hắn đã cảm nhận được chỗ khác biệt.
Thịt sói này, có tác dụng bổ sung đối với thể lực, đối với khí huyết, tuy rằng gần như không có hiệu quả gì với hắn, còn không khủng bố bằng Thập Toàn Đại Bổ hoàn, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng hiệu quả bổ sung, hoàn toàn không giống loại thịt bình thường.
Trước đó khi luyện tập Tám đoạn cẩm, hắn cũng từng ăn thịt bình thường, mà thịt bình thường cần phối hợp với tiêu hao năng lực lớn khi luyện tập Tám đoạn cẩm, mới có thể nhanh chóng bổ sung khí huyết.
Nhưng thịt sói này, chỉ cần ăn xong là sẽ có hiệu quả nhất định.
Nghĩ thế nào cũng thấy thịt sói này không đơn giản!
“G-rào!”
Đại Bạch thấy Vương Thăng lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn, rất vừa lòng.
Đã biết chưa, đây chính là thứ tốt, nếu không nó cũng sẽ không mang về.
Vương Thăng nghe thấy một tiếng rống lên, quay đầu nhìn về phía nó, nói: “Đại Bạch, chẳng lẽ con sói này cũng giống ngươi, là động vật cực kỳ đặc thù?”
Đơn giản mà nói chính là động vật có thể so với võ giả.
“G-rừ…”
Đại Bạch gật đầu hổ của mình một cái.
Con sói này đúng là rất đặc thù, thực lực còn không tồi, đương nhiên không phải đối thủ của Sơn Quân đại nhân nó.
Lúc chiến đấu, nó đã phát hiện chỗ không thích hợp, cho nên mới mang con sói về.
Vương Thăng cho nó nhiều thứ như vậy, tuy nói những thứ đó là thù lao của mình, nhưng công việc này quả thực rất nhẹ nhàng, ngẫu nhiên nó cũng có thể báo đáp lại một chút.
Loại đồ vật này, cho dù là nó cũng rất ít khi nhìn thấy.
Vương Thăng ăn thịt sói xong, đột nhiên phát hiện thanh kỹ năng thuần thú từ “5 (10%)” nhảy tới “6 (15%)”, đột nhiên đã tiến bộ một đoạn lớn.
Tuy nhiên Vương Thăng cũng không cảm thấy kỳ quái, kỹ năng thuần thú này ngẫu nhiên sẽ động kinh một chút, đột nhiên tăng lên biên độ lớn, chỉ là lần này tăng lên rất nhiều mà thôi.
So với kỹ năng thuần thú, hắn càng chú ý đến bản thân thịt sói hơn.
Tác dụng của thịt sói, Đại Bạch cũng không thể phản bác, nói cách khác, hơn phân nửa con sói này cũng giống Sơn Quân, là chủng tộc thân thể đặc thù.
Nhưng loại thể chất đặc thù này dễ xuất hiện như vậy sao?
Đầu tiên là Sơn Quân đã vài thập niên chưa xuất hiện, hiện tại lại là sói đặc thù, còn đều xuất hiện ở nơi nhỏ bé này.
Nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy có hơi không thích hợp.
Có hai loại khả năng, một là gần bọn họ có nơi đặc thù gì, cho nên mới xuất hiện nhiều chủng loại đặc thù như vậy, thứ hai chính là Thục Châu xuất hiện vấn đề.
Suy nghĩ thứ hai không phải tùy tiện suy đoán.
Việc Vĩnh Niên Vương tiến công Thục Châu chính là một đáp án.
Nhưng mặc kệ là loại nào, đều chứng minh bên ngoài có không ít nguy hiểm, dù sao dã thú bình thường và dã thú có sức chiến đấu có thể so với võ giả không phải cùng một trình độ.
Trại Thanh Sơn ở trong núi rừng, trình độ gặp được loại nguy hiểm này càng lớn hơn.
“Vẫn nên đi thông báo cho thôn trưởng một chút!”
Tuy dã thú rất ít khi tập kích nơi con người tụ tập, nhưng rất ít không có nghĩa là sẽ không xảy ra.
Đặc biệt là hiện tại đã khôi phục thời kỳ ngày mùa.
Thôn dân đã lục tục đi tới đồng ruộng gần trại, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện tình huống lạc đàn.
Vốn dĩ có Đại Bạch, thì dã thú bình thường cũng không dám tới, nhưng dã thú có thể so với võ giả là thế nào, không ai có thể nói rõ, cần đề phòng một chút.
Hắn đưa cái chân còn lại tới trước mặt Đại Bạch.
“Cảm ơn ngươi đã mang về cho ta, nhưng có lẽ chính ngươi cũng không đủ ăn, cho ngươi này!”
Nói xong, hắn trực tiếp ra ngoài.
Đại Bạch nhìn chân sói bị đưa về, vẻ mặt nghi hoặc.
Vương Thăng không thích thứ này sao?
Nghĩ đến đó, nó lại thấy được bàn thịt chín Vương Thăng đặt ở sân trên.
Nó đi qua cuốn thịt chín nhét vào trong miệng, nhai vài miệng, lộ ra một biểu cảm khó coi, chữ “Vương” trên đầu cũng nhăn lại.
Khó trách không thích ăn!
Quả nhiên vẫn là thịt tươi, nguyên nước nguyên vị ngon hơn, dinh dưỡng phong phú hơn không ít.
“G-rào…”
…
Sau khi Vương Thăng ra ngoài, trực tiếp tìm thấy phòng của thôn trưởng.
Kết quả thôn trưởng cũng không ở trong nhà.
“Đi tới chỗ lão Kỷ rồi?”
Thôn trưởng đã xảy ra chuyện?
“Nghe nói là có người bị thương, cho nên ông ấy đi xem tình huống.” Người nói chuyện là vợ thôn trưởng, bình thường Vương Thăng gọi là bà nội Chu.
“Ta biết, bà nội Chu!”
Vương Thăng tự hỏi, nếu là vấn đề ai bị thương trực tiếp tới chỗ lão Kỷ, quả nhiên thấy thôn trưởng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo