“Đại Bạch, đi thôi!”

 

 

Thí nghiệm kết thúc, cũng không cần phải dừng lại.

 

Đại Bạch lắc tro bụi trên người mình, đi tới trước mặt Vương Thăng.

 

Vương Thăng càng ngày càng đáng sợ, trước đó còn đang suy nghĩ đánh bại, giờ mình vẫn nên thành thành thật thật đi!

 

Chẳng mấy chốc, một người một hổ, rời khỏi nơi này…

 

Khi cưỡi Đại Bạch trở lại trong thôn, Vương Thăng gặp một con sói.

 

Đương nhiên, đây chỉ là con sói bình thường, không phải con sói hoang có thể so với võ giả trước đó.

 

Nhưng…

 

“Gần đây có nhiều sói như vậy sao?”

 

Trước đó vào núi, nơi này cũng coi như không ít, nhưng dã thú mạnh mẽ gặp phải cũng chỉ có một con là Đại Bạch, nhưng hiện tại tùy ý đi ra một chút là có thể thấy một con.

 

Mấu chốt nhất chính là lại là một con sói đơn độc.

 

Sói là sinh vật quần cư, hơn nữa hai con trước đó lại đều là sói đơn độc.

 

Tiện tay xử lý con sói hoang kia, Vương Thăng nói: “Đại Bạch, đi về trước!”

 

Chờ đến khi về đến trong thôn, Vương Thăng lại tìm thôn trưởng Chu Chính Văn lần nữa, thôn trưởng đang ở “Học đường”, còn những đứa bé đó đều đã được Tương tú tài dẫn ra ngoài sưu tầm dân ca.

 

Có thể tới nơi này tới nghị sự, chứng minh chuyện cũng không đơn giản, hơn phân nửa là chuyện liên quan đến toàn bộ thôn.

 

Hơn nữa lần này thôn trưởng không chỉ gọi toàn bộ võ giả trong thôn tới, còn gọi một ít thợ săn trong thôn tới.

 

 

Nhìn thấy Vương Thăng, thôn trưởng hơi ngoài ý muốn, nói: “Vận Thăng, vừa rồi đi tìm ngươi, kết quả ngươi không ở đây, hiện tại tới đúng lúc, ngồi đi!”

 

Tuy rằng có chuyện muốn nói, nhưng nhìn thấy loại tình huống này, Vương Thăng cũng trực tiếp ngồi xuống, chờ nghe xong chuyện rồi nói.

 

Hắn vừa ngồi xuống, đã có một ánh mắt truyền đến.

 

Cảm quan của Vương Thăng cực kỳ nhạy bén, trực tiếp nhìn lại, phát hiện là sư phụ của Lý Vĩnh Phong, Chương Trạch.

 

 

Chương Trạch là ngoài ý muốn trở thành võ giả, thực lực không kém trong số võ giả cấp một, cho nên gây dựng một Tiêu Cục, nhưng hiển nhiên kỳ ngộ của ông ta không tốt như Từ Khúc, chỉ có thể khiến mình trở thành võ giả, nếu không, Tiêu Cục nhất định lớn hơn, cũng không đến mức bị bức lui đến trại Thanh Sơn.

 

 

Chương Trạch nhìn thấy Vương Thăng nhìn qua, không biết vì sao mà cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ, tuy rằng loại áp lực này nháy mắt lại biến mất, trong lòng ông ta nghi ngờ không yên, nhìn Vương Thăng nở nụ cười, sau đó không dám nhìn tiếp.

 

 

Ảo giác sao?

 

 

Chương Trạch biết không phải.

 

 

Sống ở trại Thanh Sơn lâu như vậy, ông ta cũng biết được tin tức về Vương Thăng từ các phương diện, biết Vương Thăng là võ giả mạnh nhất trại Thanh Sơn.

 

Cho dù là Từ Khúc ông ta cảm thấy không thể địch lại được kia, cũng tâm phục khẩu phục Vương Thăng, trong lời nói còn có chút sợ hãi.

 

Trước đó vẫn chưa có cơ hội thấy người thật, cho nên cảm xúc không quá sâu, nhưng trải qua vừa rồi đối diện, Chương Trạch biết, nếu thật sự ra tay, chỉ sợ mình không có lực lượng đánh trả.

 

Ngay từ đầu, có mấy võ giả cấp một, ông ta cũng đã cảm thấy trại Thanh Sơn rất lợi hại, sau đó gặp được Từ Khúc càng làm ông ta cảm thấy lợi hại.

 

 

Hiện tại nhìn thấy Vương Thăng, ông ta mới chân chính biết cái gì gọi là ngọa hổ tàng long.

 

Một cái thôn nhỏ, xuất hiện võ giả người sau mạnh hơn người trước, nhưng như vậy cũng tốt, nơi có cường giả mới càng thêm an toàn.

 

Mà ngay khi ông ta đang miên man suy nghĩ, thôn trưởng cũng đang nói chuyện.

 

“Các vị đang ngồi đây hẳn là đều rất rõ ràng, trong một tháng gần đây, trong trại tốn rất nhiều công phu xây đồ vật phòng ngự dã thú, các vị hẳn đều đã biết vì sao lại làm như vậy, đó chính là vì phòng ngự bầy sói!”

 

Mọi người không có một ai cảm thấy ngoài ý muốn, hành động trong thôn trước giờ không giấu diếm bất kỳ ai.

 

“Chuyện này không phải nói chuyện giật gân, một tháng trước kia, Hưng Bằng và Vận Thăng đã gặp sói hoang có thể so với võ giả, nhưng đó chỉ là một bắt đầu, từ khi trong thôn bắt đầu xây dựng công trình phòng ngự, võ giả đi ra ngoài tuần tra lại liên tiếp gặp sói hoang rất nhiều lần, có sói độc, cũng có sói có thể so với võ giả, có cả sói hoang bình thường.”

 

“Một tháng này, chỉ riêng tuần tra, đã gặp sói hoang khoảng mười lần.”

 

Nghe thấy lời này, Vương Thăng nhíu mày.

 

Một tháng này, hắn đều chuyên tâm đột phá Huyết Khí Cường Độ, đúng là không chú ý chuyện lần này, không ngờ trong thôn lại gặp phải nhiều sói hoang như vậy.

 

Nhưng nhìn dáng vẻ thôn trưởng nói chuyện, hiển nhiên đã giải quyết không tồi, không có vấn đề gì lớn, cho nên hắn gặp được sói hoang cũng không phải chuyện đáng kinh ngạc gì.

 

Đương nhiên, thôn trưởng triệu tập nhiều người như vậy, nhất định không chỉ vì nói chuyện này.

 

Quả nhiên, sau khi thôn trưởng nói đơn giản chuyện xảy ra trong một tháng thì tiếp tục nói: “Trải qua một tháng điều tra, chúng ta phát hiện một chuyện

 

 

rất nghiêm trọng, không nói đến việc gần núi xuất hiện bầy sói, mà mục tiêu của bầy sói này còn rất có khả năng chính là trại Thanh Sơn chúng ta.”

 

Một đám võ giả tương đối khiếp sợ, nhưng nhóm thợ săn lại không biểu hiện ngoài ý muốn quá lớn.

 

 

8.98032 sec| 2432.008 kb