Sư Huyền nhìn ánh mắt Diệp Dư Chiêu, lúc này mới phát hiện, anh lại có sự nghiêm túc trước nay chưa có. Tang Ngu đối xử lạnh nhạt nhìn Diệp Dư Chiêu, một bước cũng không nhường: "Thật là đúng dịp, tôi cũng vậy.”
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Sư Huyền giống như nghe được tiếng “Lốp bốp” trong không khí. Mà lúc này đây, Trình Nguyên Hoa trong phòng bếp đi ra, 3 người thu lại lời nói. Trình Nguyên Hoa đang làm tôm viên, cô đi ra cầm ống trúc mà Dương Lâm đã chuẩn bị tốt, một lần cầm năm, sáu cái, tiệm mỹ thực Trình Ký cũng có thể ăn, có thể làm nhiều một chút. Trong nội tâm cô nhớ phòng bếp phải chuẩn bị đồ ăn, không có chú ý tới, Diệp Dư Chiêu cùng Tang Ngu hai người đã đấu mắt mấy lần trên không trung. Mà lúc này, trong lúc ánh mắt Diệp Dư Chiêu trở nên sắc bén, Tang Ngu lại vô ý thức lui một bước.
Lần giao thủ này, Tang Ngu thất bại! Ánh mắt Diệp Dư Chiêu lạnh như băng quét mắt nhìn anh ta một cái, dời về phía Trình Nguyên Hoa, lập tức trở nên ôn nhu.
Thời điểm Trình Nguyên Hoa đi đến cửa phòng bếp, sau lưng cô, Tang Ngu đột nhiên lên tiếng: “Bà chủ Trình, tôi thích cô.”
Đêm giao thừa cả phòng lâm vào an tĩnh quỷ dị, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tang Ngu, sau đó lại nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, ánh mắt tới tới đi đi giữa hai người. Tang Ngu... thích Trình Nguyên Hoa? Đám người chấn kinh, hoài nghi xem có phải do tai mình nghe nhầm không.
Trình Nguyên Hoa cũng mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn Tang Ngu, gương mặt mờ mịt.
Chỉ có Diệp Dư Chiêu phản ứng lại, sau khi khiếp sợ thì là phẫn nộ vô tận.
Hai người vừa mới đấu mắt, so chiêu ánh mắt, cuối cùng Tang Ngu không địch lại Diệp Dư Chiêu, nhưng Tang Ngu lớn gan, quay đầu hướng về phía Trình Nguyên Hoa biểu lộ, quả thực là rút củi dưới đáy nồi!
Diệp Dư Chiêu đã bại hoàn toàn.
Tang Ngu nhìn Trình Nguyên Hoa, hếch cằm lên một chút, dễ nhìn thấy tràn đầy nghiêm túc bên trong mắt phượng, anh ta nói: “Tôi nghiêm túc.”
Sư Huyền đưa tay, anh ta che miệng Tang Ngu, cười ngượng ngùng: “Ha ha ha, mọi người nghe lầm, tên chó chết này nói càn, không cần quan tâm đến anh ta!”
Tang Ngu một bên tránh thoát tay Sư Huyền, một bên nói: “Tôi không có nói càn, tôi nghiêm túc! Bà chủ Trình, nghĩ sao nói vậy, tôi thích cô!”
Trình Nguyên Hoa là người rất có nhân cách mị lực, đương nhiên, dung mạo của cô cũng rất đẹp. Mặc dù cử chỉ này của Tang Ngu có một phần là do Diệp Dư Chiêu kích thích, nhưng anh ta chắc chắn sẽ không nói lời này ra với người mình không thích, Trình Nguyên Hoa là người mà anh ta thích nhất trong tất cả những cô gái trẻ mà anh ta đã từng gặp.
Bởi vì Sư Huyền che miệng của anh ta, cho nên tiếng nói của anh ta có chút hàm hồ. Diệp Dư Chiêu đen mặt đến mức khó coi, đây là khiêu khích! Tuyệt đối là khiêu khích!
Bây giờ Diệp Dư Chiêu hận không thể ấn Tang Ngu xuống hành hung một trận, tốt nhất là ném anh ta ra khỏi tiệm mỹ thực Trình Ký, để anh ta đi xa chừng nào tốt chừng đó, cũng không nên xuất hiện trong tầm mắt của anh và Trình Nguyên Hoa.
Sư Huyền ấn Tang Ngu xuống, hết lần này tới lần khác muốn che miệng của anh ta, người khác càng không để anh ta nó thì anh ta lại càng muốn nói. Trừ hai người bọn họ giày vò lẫn nhau, những người khác đều trố mắt nhìn nhau, không một người nói chuyện.
Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ bất ngờ trong mắt đối phương.
Sau đó, Dương Lâm bắt đầu dò xét Tang Ngu, ông ấy thầm nghĩ: “Mặc dù cánh tay bắp chân của người này nhỏ, không có cảm giác an toàn gì, hơn nữa vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ... Dạng cháu rể này... Ông rất không hài lòng.”
Từ Tú Uyển cũng cùng kiểu biểu lộ, không phải bà ấy không ưa thích Tang Ngu, chỉ là nhìn từ góc độ cháu rể mà nói, bà ấy vẫn là thưởng thức Diệp Dư Chiêu cùng Nhiễm Lệ mang vẻ trầm ổn hơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo