“Xem bình luận này này, còn nói bà chắc chắn rất hiền hậu nữa.”

“Ha ha ha, Nguyên Hoa cháu xem này, còn có người hỏi bà có thiếu cháu trai không, là loại một ngày ba bữa đều ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.”

“Mấy người này quá thú vị rồi!”

Từ Tú Uyển cười híp mắt, trên mặt cười lộ ra nếp nhăn, trong mắt sáng lấp lánh.

Trình Nguyên Hoa cũng lộ ra nụ cười.

Để người già vui vẻ kỳ thực cũng không khó.

Thỉnh thoảng cũng có một bình luận gì mà “Bắt đầu kiếm chác tiền rồi” “Kiếm tiền còn mượn cớ nhiều như vậy”, Trình Nguyên Hoa lướt thấy liền lập tức xóa ngay, không để Từ Tú Uyển thấy.

Trên mạng cái gì cũng có, nhưng số người quan tâm Tiệm Mỹ Thực Trình Ký phần lớn vẫn là người lương thiện.

Mấy người này đều các loại cảm kích ở khu bình luận nhưng không chia sẻ, một bài cũng không chia sẻ, cũng không nhấn thích.

Rõ ràng bọn họ không muốn nhiều người hơn chú ý đến.

Nghe một trăm hộp thì không ít nhưng trước nhiều người trên mạng như vậy chuẩn bị đúng giờ lên kệ.

Từ Tú Uyển vẫn còn đọc bình luận, vừa đọc vừa cười, vô cùng vui vẻ.

Dương Lâm chua chua nói: “Ái chà, không phải chỉ là khen bà vài câu thôi sao, bà còn thở hổn hển? Mấy lời này nói cũng quá giả dối! Hơn nữa muốn cảm ơn cũng nên cảm ơn Nguyên Hoa đã vất vả, bà chỉ động động da miệng tìm phiền phức cho Nguyên Hoa, sao đều cảm ơn bà..”

Từ Tú Uyển trừng mắt với ông cụ nói: “Đều mấy trăm bình luận rồi, cái gì mấy câu? Tận mấy trăm bình luận lận đó được không?! Người ta khen tôi chứ không phải ông, có giả dối thêm đi nữa thì tôi cũng vui!”

Dương Lâm không phục, hai người bắt đầu trận khẩu chiến.

Mấy người Trịnh Uyển, Sư Huyền lập tức khuyên ngăn, hai người đều không nói thêm gì nữa, hừ một tiếng, không thèm nhìn đối phương mà nhìn về phía điện thoại.

Trình Nguyên Hoa lộ vẻ bất đắc dĩ, cô cầm điện thoại di động lên, lại tiếp tục đăng bài viết lên Weibo, sau đó nói: "Tiệm mỹ thực Trình Ký, ha ha, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, vừa mới giúp bà ngoại Từ cho một trăm hộp lên kệ, cũng đến giúp đỡ ông ngoại Dương 100 hộp! Xem như là quà năm mới của hai người họ cho mọi người!"

Người lớn tuổi cũng cần có người dỗ dành đấy.

Quả nhiên, sau khi Dương Lâm nhìn thấy, trách cứ Trình Nguyên Hoa: “Nguyên Hoa à, tại sao cháu lại tăng thêm một trăm hộp? Vậy chẳng phải là cháu sẽ quá mệt mỏi sao? Hơn nữa ông cũng không giống như bà ngoại cháu, thích nghe tán dương như thế!” Ông ấy vừa nói, vừa híp mắt nhìn điện thoại, tay không ngừng lướt. Sau khi lướt xong thì đi ra ngoài, con mắt liền phát sáng.

Trình Nguyên Hoa nhìn thấy thì buồn cười, ông ngoại của cô đúng là người mạnh miệng, lúc này trong lòng chắc chắn là rất cao hứng sau khi nhìn thấy bình luận.

Từ Tú Uyển lạnh lùng hừ một tiếng, chế giễu mà nhìn ông ấy một cái: "Chính là do ông nói tới nói lui, nếu không thì tại sao Nguyên Hoa lại thêm một trăm phần? Là ông khiến cho Nguyên Hoa phải tăng thêm!”

Trình Nguyên Hoa vội nói: “Không sao cả, cháu và Nhiễm Lệ có thể làm xong được hai trăm hộp, hơn nữa cũng có thể kiếm được nhiều lời hơn.”

Sau khi cô nói xong, Từ Tú Uyển cũng không nói gì nữa, chỉ nghiêm túc lật xem bình luận. Dương Lâm cũng im lặng như vậy, lướt xem bình luận.

Trình Nguyên Hoa cười lắc đầu, thực sự là người lớn tuổi rồi mà vẫn như trẻ con.

Nhiễm Lệ: “Đúng thế, chắc chắn là cháu và bà chủ Trình có thể!”

Bên cạnh, Sư Huyền sờ cằm một cái, có chút muốn gia nhập vào hàng ngũ cướp đoạt, dù sao… Năm sau anh ta sẽ rời đi, đến lúc đó, chưa chắc Trình Nguyên Hoa sẽ đưa cho anh ta một hộp bánh ngọt! Cướp hay không cướp, đây là một vấn đề.

Bởi vì dự định ba giờ sẽ rút thưởng cho nên Trình Nguyên Hoa đã đăng thông báo, còn thuận tay chụp hai tấm ảnh, là một cái hộp nhìn rất đẹp, phía trên in "Tiệm mỹ thực Trình Ký", trong hộp có bốn ngăn, mỗi ngăn có một loại bánh ngọt, cũng không nhiều, tất cả bốn miếng, tổng cộng mười sáu miếng bánh ngọt.

0.28584 sec| 2384.781 kb