Mà Tang Ngu lại thuộc kiểu lỗ mãng, rõ ràng không phù hợp tiêu chuẩn như vậy. Trịnh Uyển thì lại nghĩ, Tang Ngu là người đàn ông như vậy... Về sau có thể chân thật cùng Nguyên Hoa sinh hoạt được không?
Trình Nguyên Hoa có một cửa tiệm, về sau cũng phải ở lại đây. Rõ ràng Tang Ngu không phải người đàn ông bình thường, tính cách của anh ta làm cho người ta nhìn không thấu, nếu không phải khi thật sự đến với nhau thì sẽ có một người phải từ bỏ công việc sao?
Trịnh Uyển cũng không quá xem trọng Trình Nguyên Hoa cùng Tang Ngu. Ba người bọn họ thuộc về nhân vật trưởng bối Trình Nguyên Hoa, cho nên dựa vào một câu ưa thích của Tang Ngu đã suy diễn ra vô số vế sau, kế hoạch tương lai cho anh ta cùng Trình Nguyên Hoa.
Cuối cùng ra kết luận: “Tang Ngu, không đủ thích hợp.”
Nhiễm Lệ thật thà chất phác thì trợn mắt hốc mồm, ngốc ngốc nhìn bọn họ. Sư Huyền không ngăn chặn miệng Tang Ngu, Diệp Dư Chiêu cũng ra tay rồi, tiếng nói băng lãnh: "Anh ngậm miệng, bà chủ Trình không phải là người mà anh có thể đường đột!” Anh càng là nói như vậy thì càng kích động Tang Ngu vô pháp vô thiên.
Tang Ngu giãy giụa, trong miệng nói: “Bà chủ Trình, tôi thật sự thích cô…”
Trình Nguyên Hoa lấy lại tinh thần, cô nhặt chiếc ông trúc mình vừa làm rơi lên, tiếng nói bình tĩnh, không gợn sóng chút nào: “Tang Ngu, nếu nói thêm một chữ nữa, buổi tối chúng ta ăn lẩu, anh chỉ có thể nhìn.”
Lời nói vừa dứt, Tang Ngu cứng đờ, Sư Huyền cùng Diệp Dư Chiêu cũng dừng tay lại, sau đó hai người nhau thu tay lại.
Tang Ngu vừa mới nói được một nửa lại nuốt trở vào, đột nhiên không nói. Hồi lâu, ngay khi Trình Nguyên Hoa rảo bước chân tiến vào phòng bếp, Tang Ngu hét lên với cô: “Bà chủ Trình! Tôi sai rồi!”
Trong phòng bếp, tiếng nói Trình Nguyên Hoa truyền đến: “Về sau nếu như còn nói lung tung thì tự gánh lấy hậu quả.”
Tang Ngu: “...” Sư Huyền ghét bỏ mà nhìn Tang Ngu một cái, đáy mắt cất tiếng nói: “Vẫn là bà chủ Trình có biện pháp, chỉ cần một câu nói liền khiến người nào đó ngậm miệng.”
Tang Ngu: “...”
Diệp Dư Chiêu cười lạnh: “Về sau ít hồ ngôn loạn ngữ, nếu không lại giống bây giờ bị bà chủ Trình mắng, lười nhác mất mặt.”
So chiêu ần nữa, Tang Ngu bại hoàn toàn.
Tang Ngu: “...”
Gương mặt trắng nõn của anh ta đều đỏ lên vì tức, trừng Diệp Dư Chiêu: “Ha ha, coi như tôi có bị bà chủ Trình mắng thì tôi cũng đã biểu đạt được tâm ý của mình, dũng cảm nói ra, dù sao cũng tốt hơn so với người nào đó không dám nói ra?”
Mặc dù bị Trình Nguyên Hoa làm cho có chút mất mặt, nhưng Tang Ngu thật đúng là không dám mở miệng với Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa quá độc ác!
Lại muốn để anh ta không được ăn nồi lẩu!
Bọn họ trông mong nồi lẩu lâu như vậy, làm sao có thể không ăn được vào trong miệng chứ? Nồi lẩu thơm như vậy, người khác ăn mà anh ta chỉ có thể ngửi mùi vị, đúng là chỉ cần nghĩ một chút đã khiến người khác tuyệt vọng.
Tang Ngu chấp nhận. Nhưng anh ta chỉ nhận thua với Trình Nguyên Hoa, không phải nhận sai với Diệp Dư Chiêu!
Anh ta sợ sao?
Ít nhất thì anh ta dám nói ra, mà Diệp Dư Chiêu thì sao?
Anh sợ đến mức không dám nói ra!
Tang Ngu lập tức cảm thấy tìm lại được mặt mũi mình vừa đánh mất, dương dương đắc ý nhìn Diệp Dư Chiêu. Quả nhiên, Diệp Dư Chiêu đen mặt, bên trong màu đen hiện lời nói, bên trong lời nói có màu đen. Tang Ngu khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười tà khí: "Bị tôi nói trúng sao? Bà chủ Trình đã biết tâm ý của tôi, nhưng mà anh thì sao? Cho nên thực sự là xin lỗi, trên con đường theo đuổi Bà chủ Trình này, tôi đi được nhanh hơn anh một bước.”
Diệp Dư Chiêu: “...”
Sư Huyền: “...”
Người này nói thật nhiều, anh ta nghe mà cũng muốn đánh người, Diệp Dư Chiêu nghe... Càng thêm ý muốn đánh người.
Nắm đấm của anh đã bóp thật chặt, ánh mắt âm trầm, ánh mắt nhìn Tang Ngu “sưu sưu sưu” giống như tên bắn lén.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo