Sư Huyền cùng Tang Ngu nhìn chằm chằm vào bàn ăn, nghe bọn họ gọi món
"Cá quế chiên xù! Chúc năm mới luôn dư dả!"
"Gà đen hầm củ từ hạt sen!"
"Cá viên súp!"
"Gà ăn mày!"
"Vịt om tam bảo!"
"Gà cắt lát xào thập cẩm!"
"Thịt kho tàu!"
"Chân giò sốt Trình Ký!"
Có khoảng tám món chính, ba món là món mới, nhất là món chân giò sốt kia, nhìn thôi cũng khiến người ta không nhịn được mà muốn nhào tới ăn vài miếng.
Sư Huyền nuốt nước bọt, tay sờ đến đôi đũa.
Trình Nguyên Hoa đang xếp đũa tiện tay gõ anh ta một cái, nhẹ giọng nói: "Gấp gáp cái gì? Đi bắn pháo hoa đã!"
Sư Huyền nhìn về phía Tang Ngu: "Cậu đi đi!"
Tang Ngu lạnh lùng nhìn Sư Huyền, không thèm trả lời.
Trình Nguyên Hoa lắc đầu, bất đắc dĩ buông đũa, lấy một nén hương, châm lửa rồi bước ra ngoài.
Những người khác cũng vội vàng đi theo.
Bọn họ luôn để Trình Nguyên Hoa dẫn đầu, cô đi đốt pháo, bọn họ ngay lập tức đi theo.
Pháo được treo trên cây, Trình Nguyên Hoa cầm hương chậm rãi đi tới đó.
Sư Huyền bịt lỗ tai, hô to: "Bà chủ Trình, hay để tôi làm cho!"
Sau khi hét, anh ta vẫn đứng im.
Trình Nguyên Hoa quay đầu lại, cười quơ quơ cây hương trên tay.
Ý là... Đến đây?
Sư Huyền: "..."
Anh ta theo bản năng lùi về sau vài bước.
Tang Ngu thấy thế lập tức khịa: "À, thế mà lại sợ đốt pháo à?"
Sư Huyền: "... Cậu không sợ à? Có bản lĩnh thì cậu đi đi!"
Tang Ngu nét mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên nhưng miệng vẫn nói: "Bà chủ Trình, cố lên!"
Trình Nguyên Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngoại trừ chỗ bọn họ, ở thành phố rất ít khi bắn pháo, Sư Huyền và Tang Ngu phản ứng như vậy cũng rất bình thường.
Nhiễm Lệ đi ra, Trình Nguyên Hoa vẫy tay, chạy tới, trong tiếng nói chuyện của Tang Ngu và Sư Huyền, cô mỉm cười châm lửa sau đó ngay lập tức chạy ra xa.
"Đùng đùng đoàng đoàng..." Tiếng pháo nổ vang lên.
Không chỉ có bọn họ, trước lúc Trình Nguyên Hoa đốt pháo, trong thôn cũng đã có tiếng pháo nổ, chỉ là quá xa nên không nghe rõ.
Lúc này pháo của bọn họ đã được châm lửa, tiếng nổ vang to đinh tai nhức óc, nhưng bầu không khí lại vô cùng vui vẻ.
Sư Huyền và Tang Ngu bịt kín tai, nhìn chằm chằm từng quả pháo nổ.
Trình Nguyên Hoa chạy đến nói to: "Bữa tối sẵn sàng rồi..."
"Đi ăn cơm thôi!"
“Ôi mẹ ơi… Pháo nổ to quá“
"Vui thật đấy!"
"Anh đang nói cái gì vậy... Tôi không nghe được..."
...
Trong tiếng pháo, bọn họ phải gào lên để nói chuyện với nhau.
Sư Huyền và Tang Ngu còn đang tranh giành xem ai là người được vào trước, những người khác cũng chậm rãi đi vào.
Nhiễm Lệ coi Trình Nguyên Hoa như Thiên Lôi, sai gì làm đó, Trịnh Uyển thì đi chậm rãi, cầm tay Trình Nguyên Hoa vào trong.
Dương Lâm và Từ Tú Uyển liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.
Đã lâu rồi chưa từng có một buổi tất niên náo nhiệt như vậy.
Trước đây chỉ có hai người già bọn họ ở đây, đành phải trông đợi đến mùng hai Tết, gia đình ba người của Dương Thiển Thiển mới về chơi mấy ngày.
Con gái và con rể ra đi, nhưng hai người họ để lại một đứa cháu gái ngoan ngoãn giúp Dương Lâm và Từ Tú Uyển có thể sống cuộc sống hạnh phúc.
Còn những người khác thì sao?
Nhiễm Lệ không bao giờ nghĩ rằng sau khi gia đình tan vỡ, anh ta vẫn có thể có một cái Tết vui vẻ và nhộn nhịp như vậy.
Đây cũng là đêm giao thừa đầu tiên của Trịnh Uyển kể từ khi Bảo Nhi rời đi.
Sư Huyền và Tang Ngu thì không cần phải nói, cả hai người họ đều không chơi pháo khi còn nhỏ, vì vậy có thể thấy rằng họ chưa bao giờ có dịp Tết vui vẻ nào cả.
Ở bên ngoài đầy hoa, xác pháo nổ khắp mặt đất.
Đèn lồng đỏ được treo, câu đối đỏ được dán ở cửa, hình ảnh các vị thần giữ cửa và các thần phù hộ có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Năm mới đến rồi!
Sau khi Trình Nguyên Hoa đỡ Dương Lâm và Từ Tú Uyển ngồi xuống, những người khác cũng ngồi theo.
Tất cả đều cầm đũa, háo hức nhìn Trình Nguyên Hoa, chờ cô nói.
Sếp không nói gì thì “nhân viên” làm sao dám ăn?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo