Cha Diệp nghĩ nghĩ cũng gật gật đầu.
Không biết....
Lẩu của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đó rốt cuộc có vị gì?
Lẩu của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký rốt cuộc có vị gì không phải là chuyện dễ hình dung...
Nhưng lúc này miêu tả một chút mọi người ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đang làm cái gì.
Trình Nguyên Hoa đã xào xong nguyên liệu lẩu và đang đun sôi dầu trong nồi.
Lúc này hương thơm đã tỏa ra rồi.
Mọi người đều biết, mùi lẩu luôn là mùi thơm nồng nặc nhất trong các loại thức ăn.
Trên khắp nẻo đường đều có thể ngửi thấy mùi thơm của nguyên liệu lẩu.
Mùi phát ra từ phòng bếp vào lúc này là mùi lẩu thơm nhất mà Sư Huyền và những người khác từng ngửi thấy.
Sư Huyền không ngừng nuốt nước bọt, Tang Ngu ở bên cạnh anh ta đang nghịch ngón tay, có vẻ như mùi hương không ảnh hưởng gì đến anh ta nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cổ họng của anh ta thỉnh thoảng sẽ động đậy.
Rõ ràng là đang nuốt nước bọt.
Nếu nói Trứng luộc nước trà khiến người ngửi thấy là muốn ăn thì món lẩu Trình Ký này còn nồng nặc mùi thơm hơn Trứng luộc nước trà gấp nhiều lần khiến người ta chảy nước miếng không ngừng, hơi mở miệng ra là muốn nuốt nước miếng.
Nhiễm Lệ đang ăn đồ ăn vặt Trình Nguyên Hoa làm, anh ta ăn rất chậm, từng miếng từng miếng.
Sư Huyền miễn cưỡng bản thân dời ánh mắt từ phòng bếp sang nhìn Nhiễm Lệ, tò mò hỏi: “Sao anh còn đang ăn nữa? Buổi trưa chúng ta đã ăn nhiều như vậy...”
Buổi trưa có món mới còn có rất nhiều món ngon của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, tổng cộng tám món chính.
Bọn họ ăn hết sạch sẽ, canh đều bị Nhiễm Lệ và Sư Huyền ngâm cơm ăn rồi.
Nhiễm Lệ nghe vậy thì nhìn về phía anh ta, vừa ăn vừa ngây ngô trả lời—
“Tôi ăn chút đồ vặt, tránh cho chảy nước bọt.”
Sư Huyền sững sờ.
Rồi sau đó anh ta chậm rãi đi đến nơi để các loại đồ ăn vặt, lấy một nắm hạt dưa chậm rãi cắn ăn.
Đừng nói, hạt dưa Trình Nguyên Hoa rán bây giờ ngon hơn nhiều so với chú Nam nói, chỉ là trước đây có chú Nam và Lưu Toàn Phúc ở đây, cô không thường xuyên rán hạt dưa.
Giờ đón năm mới, Trình Nguyên Hoa rán một túi hạt dưa lớn, đảm bảo bọn họ có thể ăn đến rằm tháng giêng.
Lúc Sư Huyền ăn hạt dưa, trong lòng cũng được coi là dễ chịu, không có cào tim cào phổi muốn vào phòng bếp ăn lẩu như vậy nữa.
Không bao lâu thì Tang Ngu, Trịnh Uyển, vợ chồng Dương Lâm đều đến cắn hạt dưa.
Rõ ràng là bọn họ cũng đã nhịn không nổi.
Cả đám người vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện.
“Mọi người nhàn nhã như vậy sao?” Trình Nguyên Hoa nhướng mày mang theo mùi lẩu đi ra, cô đi đến bên cạnh bọn họ cũng lấy một nắm hạt dưa cắn.
Cô cũng không ở trong phòng bếp đợi được nữa.
Lẩu đó thực sự là quá thơm rồi, hơn nữa đợi chút nữa chuẩn bị nguyên liệu sẽ thích hợp hơn, Trình Nguyên Hoa cũng đi ra ngoài nghỉ ngơi, mà không phải ở trong phòng ngửi thấy mùi thơm rồi chảy nước bọt.
“Bà chủ Trình vất vả rồi! Đến, ngồi đây đi!” Sư Huyền lập tức đứng dậy nhường chỗ cho Trình Nguyên Hoa.
Anh ta tự mình kéo một chiếc ghế đẩu đến ngồi bên cạnh Trình Nguyên Hoa hỏi: “Bà chủ Trình, chúng ta mấy giờ bắt đầu ăn cơm tối vậy?”
Trình Nguyên Hoa nhìn anh ta một cái rồi lại nhìn thời gian: “Mới ăn xong cơm trưa, anh lại đói rồi à? Bảy giờ rưỡi mới ăn cơm tối, vừa lúc xem xuân vãn.”
Sư Huyền: “Tôi cảm thấy bây giờ tôi muốn ăn!”
“Ăn xong thì anh cũng bị căng chết rồi!” Trình Nguyên Hoa đảo trắng mắt.
Vừa mới ăn cơm trưa, cho dù còn muốn ăn tiếp nhưng dạ dày no rồi căn bản ăn không được bao nhiêu đã căng đến khó chịu rồi.”
Trình Nguyên Hoa đã nói bảy giờ rưỡi ăn cơm tối thì bây giờ có van xin như thế nào đi chăng nữa cũng vô ích.
Cả nhóm người cứ ngồi như vậy, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện, Trình Nguyên Hoa ăn một lúc thì không muốn ăn nữa, cô lật máy tính bảng ra mở Weibo.
Lúc mười hai giờ trưa xổ số Weibo đã mở rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo