Nhưng những người đó ở trong mắt anh một chút cũng không đáng để anh dừng lại tầm mắt để nhìn, mà dù có từng nhìn qua đi nữa thì đối với anh gặp qua cũng giống như là chưa từng gặp qua, căn bản không lưu lại được bất kỳ ấn tượng gì.
Nhưng Trình Nguyên Hoa thì khác.
Bất kể là ánh mắt trong suốt của cô, hay là lúm đồng tiền, làn da trắng nõn, cùng với ngũ quan tinh xảo...
Diệp Dư Chiêu đều cảm thấy đẹp đến max điểm, một khi đã nhìn qua liền không rời mắt đi được.
Lúc trước, có một khoảng thời gian anh luôn cảm thấy mỗi lần cùng Trình Nguyên Hoa nhìn nhau, hoặc là thỉnh thoảng một câu nói bâng quơ của cô, một hơi thở nhẹ nhàng của cô, cũng có thể làm tim của anh "đập nhanh hơn".
Đúng vậy! Tim đập nhanh hơn, đập nhanh đến mức như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Vào thời điểm đó, anh còn nghĩ rằng mình bị bệnh, thậm chí còn đi bệnh viện kiểm tra.
Nhưng sau đó, anh cuối cùng cũng hiểu ra.
Đó là hiện tượng "động tâm".
Hai người nhìn nhau, tuy chỉ trong vài giây nhưng trong vài giây đó đầu hai người đã suy nghĩ ra vô số vấn đề không thể đếm xuể.
Qua một lúc lâu, Trình Nguyên Hoa là người lấy lại tinh thần trước, cô nhanh chóng giơ tay lên khẽ đẩy Diệp Dư Chiêu ra.
Tuy cô đẩy rất nhẹ, nhưng lại giống như đánh thức Diệp Dư Chiêu, đối phương cũng lập tức thả lỏng tay rồi thu tay lại.
Vẻ mặt cả hai đều có chút xấu hổ, bầu không khí giữa hai người chẳng mấy chốc đã trở nên kỳ quái.
Diệp Dư Chiêu thầm nghĩ, rõ ràng lúc nãy còn cảm nhận vị trí tiếp xúc nóng đến dọa người nhưng không hiểu vì sao, sau khi thu tay về lại bắt đầu quyến luyến nhiệt độ vừa rồi?
Bên cạnh hai người, bởi vì Trình Nguyên Hoa bị ôm đi mất nên Tang Ngu không khỏi bị nhào thẳng tới phía trên mặt đất.
Mắt thấy mặt sắp đập thẳng xuống dưới đất, khả năng cao còn làm tổn thương khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của mình...
Tang Ngu tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đột nhiên, bên cạnh bỗng có một bàn tay vươn ra kéo lấy Tang Ngu sắp chạm tới đất mẹ, tay đối phương cũng rất hữu lực, chỉ dùng sức một chút đã kéo được người lên.
Hai chân Tang Ngu sau khi chạm đất không khỏi lảo đảo người mấy cái mới ngã vào trong ngực người vừa mới túm lấy mình.
Tay anh ta chống trước ngực đối phương, thở phào nhẹ nhõm.
Mặt không tiếp xúc với đất mẹ.
Thật may mắn.
Bất kể là ai đã cứu mặt anh ta, người nọ cũng đều là ân nhân của anh ta!
Anh ta ngẩng đầu, người đối diện cao hơn anh một chút, mặt tròn nhìn anh ta cười đến ngây ngô: "Ha ha, anh không sao chứ.”
Làn da đối phương tương đối đen, cánh tay và ngực đều hơi phồng lên thể hiện sự kiên cường mạnh mẽ mà Tang Ngu ghét bỏ trước kia.
Nhưng cánh tay như vậy, mới có thể ở thời điểm anh ta sắp tiếp xúc mặt đất kéo lấy anh ta trở lại.
Nhiễm Lệ cười rộ lên càng khiến người khác choáng váng, tuy làn da không trắng nhưng răng lại rất trắng, lúc cười rộ lên hai hàng răng vừa trắng vừa chỉnh tề làm cho mọi người như muốn hoa mắt.
Tang Ngu trong lòng chửi thầm - cười cái CMN, cười sáng lóa như vậy sao không đi bán kem đánh răng đi?
Trong lòng anh ta chửi bới nhưng ngoài miệng không biết vì sao lại có chút lắp bắp: "Tôi… Tôi có thể có chuyện gì chứ?!”
Tuy anh ta nói có chút lắp bắp, nhưng vẫn kèm theo chút cường thế, phảng phất như là người đối diện thiếu nợ anh ta.
Bên cạnh, Trình Nguyên Hoa vừa mới từ trong lòng Diệp Dư Chiêu lui ra cũng không kiềm được mà mở miệng: "Anh không sao, nhưng anh có chuyện.”
Tiếng pháo hoa nổ tung vang lên không ngừng, nhưng giọng nói của Trình Nguyên Hoa lại vô cùng rõ ràng.
Tang Ngu: "..."
Anh ta cứng ngắc quay đầu lại nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, ném hết mặt mũi lấy lòng chớp chớp mắt: "Bà chủ Trình, thực xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý, cô đừng tức giận được không..."
Trình Linh Hoa hừ lạnh một tiếng.
Tang Ngu tiếp tục lấy lòng nói: "Bà chủ Trình, tôi thật sự sai rồi, cô đại nhân đại lượng a…”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo