Không được rồi!

Bọn họ đã phát hiện ra bí mật lớn rồi!

Mẹ Diệp là người đầu tiên nhất phản ứng lại.

Khó trách bà luôn cảm thấy Diệp Dư Chiêu và bà chủ Trình có hơi khác thường, thì ra bà chủ Trình thích Dư Chiêu đều là do Dư Chiêu tự mình tưởng tượng ra sao?

Cho nên hai ngày nay anh khác thường là do phát hiện chuyện này?

Mẹ Diệp hít một hơi!

Khó trách sắc mặt Diệp Dư Chiêu khó chịu khó coi, quả thật là mất mặt chết đi được!

Mà bây giờ tâm trạng anh trở nên tốt hơn rồi, có lẽ không phải là xảy ra chuyện gì với bà chủ Trình hay là làm hòa, mà là...

Anh nghĩ thoát rồi!

Quyết định theo đuổi bà chủ Trình!

Tâm tình mẹ Diệp phức tạp, hận không thể cả nhà bọn họ trở về nhà ngay bây giờ, mở cuộc họp cùng nhau thổ lộ một chút sự kinh ngạc này.

Đây thực sự là... một tin tức lớn!

Bữa ăn này, người nhà họ Diệp đều ăn đến không biết mùi vị gì.

Được rồi, cho dù biết mùi vị thì miệng bọn họ cũng đã ăn quen mỹ thực của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký rồi, cũng chỉ có thể cảm thấy miễn cưỡng có thể ăn được.

Sau bữa cơm, người nhà họ Diệp đều đứng trước xe bọn họ.

Ông cụ Diệp và cha Diệp, mẹ Diệp đều nhìn về phía Diệp Dư Chiêu, đợi anh lái xe.

Bọn họ không đợi được muốn về nhà nói chuyện.

Nhưng Diệp Dư Chiêu nói: “Cha, cha đưa ông nội và mẹ trở về đi, tối hôm nay con không ăn ở nhà.”

Cha Diệp sững sờ một chút, mù mịt nói: “Vậy con đi đâu ăn? Tối hôm nay là bữa cơm tất niên!”

Khóe miệng Diệp Dư Chiêu động đậy, giọng mang theo ý cười: “Cơm tất niên không phải cũng là cơm tối sao? Ngày mai con trở về, cơm tất niên con đến ăn cơm với mọi người của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.”

Ông cụ Diệp: “...” Là ăn với bà chủ Trình đúng không!

Ông cụ vẫy vẫy tay, bất lực nói: “Có đồ ăn ngon cũng không dắt ông theo...”

“Tối hôm nay Tiệm Mỹ Thực Trình Ký ăn lẩu, ông lớn tuổi rồi vẫn là nên giảm ăn lại.” Giọng Diệp Dư Chiêu mang theo ý cười càng đậm đặc hơn.

Ông cụ Diệp: “!!!”

Còn không bằng anh đừng nói với tôi!

Tôi cũng muốn ăn lẩu của Trình Nguyên Hoa làm!!

Mẹ Diệp ho một tiếng, vẫy vẫy tay: “Đi đi, nhà chúng ta không chú trọng cơm tất niên, mẹ biết bây giờ giữ được người con cũng không giữ được tâm của con, mau đi đi.”

“Cảm ơn mẹ, cảm ơn ông nội, cha.” Diệp Dư Chiêu cười xoay người bước đi nhanh.

Anh đi được hai bước thì lại ngừng lại, quay đầu mỉm cười nói một câu: “Năm mới vui vẻ.”

Ba người nhà họ Diệp sững sờ.

Đợi đến khi Diệp Dư Chiêu đã lên chiếc xe khác, ba người mới ngơ ngắn nhìn nhau.

Mẹ Diệp: “Đây có còn là... đứa con trai mặt lạnh lùng của em không?”

Ông cụ Diệp: “Đây chính là cái gọi là tình yêu?”

Cha Diệp bổ sung thêm một câu: “Là yêu đơn phương.”

Ông cụ Diệp và mẹ Diệp: “...”

May mà Diệp Dư Chiêu không nghe thấy lời này!

Cha Diệp lại nói: “Hai người này vẫn chưa ở bên nhau nó đã đến nhà họ Trình ăn tết rồi, sau này...”

Cha Diệp còn có hai phần tập tục.

Đương nhiên, ông cũng chỉ có thể nói mà thôi, ông không thao túng được quyết định của Diệp Dư Chiêu.

Diệp Dư Chiêu từ nhỏ đã có ý kiến riêng, cho dù muốn đến trước cửa làm rể, ông cũng không có cách nào.

Ông cụ Diệp một chút cũng không có ý kiến ngược lại còn nói: “Để Dư Chiêu đi đi, chúng ta không thể kéo chân sau. Tranh thủ năm sau, cả nhà chúng ta đều đi ăn cơm tất niên với Trình Nguyên Hoa!”

Mẹ Diệp gật gật đầu.

0.98153 sec| 2381.43 kb