Phùng Bình Nam mỉm cười nhìn mọi người, dáng vẻ như bất cẩn nói: “Còn về nhà hàng Đỉnh Ngư mà mọi người nói.... Tôi cảm thấy nếu như chúng ta thực sự chọn nhà hàng Đỉnh Ngư, vậy thì thực sự là phiền phức rồi.”
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Trình Nguyên Hoa vừa xử lý xong nguyên liệu đứng lên thì có người đến gõ cửa: “Có ai không?”
Lưu Toàn Phúc đi lên: “Bây giờ vẫn chưa tới giờ dùng bữa.”
“Tôi không phải đến ăn.” Người đàn ông bên ngoài nói như vậy.
Trong mắt Trình Nguyên Hoa và mấy người khác đều lộ ra sự kinh ngạc.
Ngoài cửa, trợ lý kéo kéo Vương Ký: “Anh Vương... chúng ta như vậy có được không vậy?”
“Cậu im miệng đi! Chút nữa không được phép nói chuyện!” Vương Ký thét lên một câu rồi sau đó tiếp tục nhìn của, đợi cửa mở ra.
Hôm nay anh ta phải quay về Thượng Hải rồi nên đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký một chuyến, nghe người khác khoác lác về Tiệm Mỹ Thực thành như vậy rồi nhưng lại chưa được ăn qua một miếng, trong lòng cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
Anh ta nghĩ rằng nếu như mang theo sự nuối tiếc về Thượng Hải thì anh ta sẽ giận chết mất!
Cho nên.... cho dù như thế nào đi nữa thì nhất định phải ăn được đồ của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký!
Cửa được mở rất nhanh, Lưu Toàn Phúc kinh ngạc nhìn anh ta hỏi: “Anh là ai? Có chuyện gì không?”
Vương Ký lấy ra giấy chứng nhận phóng viên ra, mạnh mẽ bước vào cửa, Lưu Toàn Phúc đang muốn ngăn cản anh ta lại thì Vương Ký đã dừng lại rồi.
Nhưng vị trí anh ta đứng vô cùng khôn khéo, đã xem như là bước vào quán rồi, có thể thấy được người bên trong nhưng lại không tính là đặc biệt khiến người khác cảm thấy vô lễ.
Vương Ký lấy giấy chứng nhận phóng viên ra: “Chào mọi người, tôi là một phóng viên.”
Mấy người khác đều kinh ngạc nhìn anh ta.
Nụ cười của Vương Ký trông vô cùng sắc bén: “Là như vậy, trên mạng đều nói mọi người thông qua việc tiếp thị mà bán giá trên trời nên chúng tôi đến làm phỏng vấn! Xin hỏi mọi người quả thật là dùng phương pháp tiếp thị bên trong đúng không?”
Lời nói lúc này của anh ta vô cùng sắc nhọn cũng khiến người ta rất tức giận.
Ít nhất là Lưu Toàn Phúc đã rất tức giận: “Ăn nói bừa bãi! Ai cmn tiếp thị chứ, quán chúng tôi làm ăn tốt đến mức không cần phải tiếp thị!”
“Là không cần tiếp thị, nhưng không phải là không có tiếp thị đúng không?” Anh ta nói rồi lập tức lấy bút ra ghi lại, dường như đã nhận định bọn họ đang tiếp thị.
Người trong quán đều kinh ngạc đến đần ra luôn rồi.
Lưu Toàn Bội xông đến: “Anh là người gì vậy? Nghe không hiểu tiếng người sao?! Chúng tôi không có tiếp thị, món ngon của quán chúng tôi không cần phải tiếp thị cũng có thể thu hút khách hàng!”
Vương Ký ngừng bút, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc: “Tự tin như vậy sao? Đầu bếp của mấy người không phải là một người học nghề làm vườn sao?”
“Học nghề làm vườn thì không thể làm ra được món ngon sao?!” Lưu Toàn Phúc phản bác lại anh ta: “Món của sư phụ tôi làm là món ngon nhất!”
Vẻ mặt Vương Ký không tin: “Sao có thể được, mấy người cũng tự tin thái quá rồi đó! Mấy người chắc chắn là đang lừa tôi, còn là món ngon nhất? Ha ha, tôi không tin.”
Giọng điệu anh ta nói chuyện không giống với người khác, trông càng thêm chán ghét, khiến người ta muốn đánh anh ta, cũng tức giận đến mức dễ dàng mất lý trí.
Một tay Lưu Toàn Phúc túm lấy anh ta: “Đi đi đi, để tôi cho anh thấy rốt cuộc tay nghề của sư phụ tôi là như thế nào, ghét nhất là mấy người phóng viên như các anh, thực sự là quá không....”
“Nhóc béo, đừng để anh ta vào đây.” Giọng Sư Huyền rõ ràng.
Vừa có người vào anh ta vội kéo thấp mũ xuống, lúc này mở ra lạnh lùng liếc nhìn người đến.
Người đến giật mình: “Mẹ ơi! Sư Huyền?!”
“Đã lâu không gặp rồi phóng viên Vương.” Khóe miệng Sư Huyền cong lên.
Mọi người: “....” Quen sao??
Vương Ký lập tức phất tay Lưu béo ra chạy như bay qua, vẻ mặt nghiên cứu quan sát Sư Huyền từ trên xuống dưới: “Cả năm nay anh đi đâu vậy? Tôi tốn tận hai tháng mà vẫn không tìm thấy anh!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo