Mặc dù việc kinh doanh trong cửa hàng sẽ không bị ảnh hưởng nhưng họ vẫn rất khó chịu khi nhìn thấy những lời chửi bới trên mạng.

Trình Nguyên Hoa dang hai tay ôm máy tính, gõ không ngừng.

Hơn mười giây sau, cô nghiêng máy tính, hất cằm: “Này, cậu xem đi.”

Lưu Toàn Phúc và những người khác vội vàng chạy tới và nhìn sang. Trình Nguyên Hoa đã chỉnh sửa blog chính thức trên weibo…

“Trước sự xuất hiện đột ngột của một số lượng lớn người lăng mạ và có ác ý về Tiệm Mỹ Thực Trình Ký của chúng tôi trên mạng, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sẽ buộc những người đó phải chịu trách nhiệm về tất cả những hành vi bịa đặt và tung tin đồn thất thiệt.

Đồng thời, do cửa hàng nhỏ nên mỗi khách hàng tới đều phải đặt chỗ trước, chưa có kế hoạch mở rộng quy mô nên cửa hàng không thể đón thêm khách. Đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực do chủ tịch hiệp hội ẩm thực đích thân tổ chức, khi đó mọi người từ khắp nơi trên thế giới sẽ được mời nếm thử món ăn, và mười người may mắn sẽ được chọn từ bài viết để được tham gia.

Sau khi thảo luận với Hiệp hội ẩm thực, đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, nếu có thêm bất kỳ tin đồn và rắc rối nào Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sẽ truy cứu trách nhiệm và yêu cầu bồi thường.”

“Cái này…Có tác dụng không?” Lưu Toàn Phúc ngơ ngác hỏi.

Diệp Dư Chiêu gật đầu: “Có, nếu muốn đặt câu hỏi có thể hỏi trên chương trình phát sóng trực tiếp. Trước đây có nhiều đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực được tổ chức mà không phát sóng, nhiều người sẽ tò mò về đại hội. Tiệm Mỹ Thực Trình Ký dám phát sóng, điều đó khiến họ có lòng tin.”

Trên thực tế, hầu hết mọi người đều không thích ăn những món ăn truyền thống và cổ điển này, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không tò mò.

“Bà chủ Trình, tạm thời tôi sẽ sử dụng bộ phận pháp lý của Tập đoàn Quảng Diệp giúp cô. Ít nhất tôi có thể giúp cô gửi thư luật sư và khiến những người đó ngậm miệng lại chút.” Diệp Dư Chiêu nhìn Trình Nguyên Hoa.

Trình Nguyên Hoa do dự: “Có phải làm phiền họ nhiều quá không.”

Diệp Dư Chiêu chẳng để ý rồi lắc đầu: “Không sao, dù gì họ cũng nhận tiền lương của Quảng Diệp.”

“Vậy cảm ơn anh! Bây giờ có họ giúp về mặt pháp lý mọi chuyện tạm không quá lo lắng nữa rồi.” Trình Nguyên Hoa mỉm cười rạng rỡ.

Diệp Dư Chiêu cau mày: “Còn định làm ầm ĩ nữa không?”

Anh dừng một chút, sau đó nói thêm: “Cô đăng Weibo này, Đỉnh Ngự chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Đỉnh Ngự không bỏ cuộc, sẽ tiếp tục chà đạp họ. Chuyện này vẫn còn rắc rối.

Trong mắt Trình Nguyên Hoa hiện lên vẻ gian xảo: “Tôi không sợ, tôi còn sợ bọn họ bỏ cuộc!”

Nếu người dám ra tay với Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, thì chắc chắn phải chuẩn bị tâm lý bị chặt tay!

“Vương Ký, nơi này quá hẻo lánh, sao chúng ta vẫn còn chưa tới!” Trợ lý rên rỉ kêu than.

Phóng viên Vương nhìn bản đồ và nói: “Còn khoảng 20 phút nữa, đừng nóng.”

“Quán nhỏ này ở một nơi hẻo lánh như vậy, có ai đi ăn không?” Trợ lý cúi đầu: “Hiện tại tôi đã tin Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nói thật, bọn họ thật sự không có quảng cáo, nơi này quảng cáo cũng vô dụng!”

Vương Ký liếc cậu ta rồi bất lực nói: “Cậu quên tôi đã từng nói không điều tra thì không có quyền lên tiếng à.”

“Vương Ký! Anh là ký giả bậc thầy! Tại sao anh luôn phỏng vấn những chuyện vặt vãnh như vậy? Với khả năng của anh, anh có thể làm tốt những việc khác mà.” Trợ lý than thở.

Phóng viên Vương thực sự rất giỏi, anh ta đã làm phóng viên nhiều năm như vậy là vì kỹ năng của anh ta rất xuất sắc!

Ngày nào cũng chỉ thích ngồi hóng hớt trên mạng, rồi đi phỏng vấn mấy chuyện vặt vãnh.

Vương Ký cười một tiếng: “Bởi vì tôi thích thế.”

Anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Cũng không phải chuyện nhỏ, nếu gia đình đó thực sự đăng thông tin sai sự thật lên mạng, bán đồ với giá cực kỳ đắt đỏ, thì cũng xem như tôi là người đã vạch trần sự gian dối của bọn họ. Nếu có người bị họ lừa dối, tôi chính là đã làm việc tốt, không phải rất có ý nghĩa sao?”

“...”

1.77878 sec| 2386.297 kb