Trợ lý nhìn mặt lão Vương, nhịn không được mà châm chọc anh ta: “Anh chính là muốn đi hóng chuyện!”

“Hahaha, nhìn như vậy mà thông minh nhỉ!”

“...”

Xe đến nơi với khuôn mặt tươi cười cợt nhả của Vương Ký và ánh mắt bất lực của trợ lý.

Bọn họ đến vừa đúng lúc ăn tối.

Hai người lên kế hoạch rất hợp lý, đến vừa vặn lúc ăn cơm tối, thử xem quán ăn này có cái đúng như mọi người nói, những món ăn tuyệt sắc mỹ vị hay không.

Nhưng mà...

“Tại sao lại có nhiều người như vậy?” Trợ lý sợ ngây người.

Vương Ký cũng vô cùng kinh ngạc.

“Đây là...” Những người này đến đây để làm gì vậy?

Anh ta đem giấu kín camera đi, dẫn theo trợ lý, cười hì hì đi đến chào hỏi mọi người: “Xin chào, xin chào, tôi có thể hỏi một chút, mọi người đang xếp hàng sao?”

Người nọ vẻ mặt kinh ngạc: “Xếp hàng cái gì chứ? chúng tôi không giành được chỗ ngồi, bị người đến trước lấy mất rồi.”

Vương Ký: “?”

Mặc dù Vương Ký đã đọc qua thông tin, nhưng vẫn chết lặng.

Anh ta hỏi:” Vậy anh tại sao còn đứng đây chờ?”

Không phải là không có chỗ ngồi sao....

Tại sao còn không đi về?

Người kia: “Ai u, để tôi nói cho mà nghe. Chúng tôi đến đây cũng phải cần có may mắn, xem có bàn nào khách không tới, hoặc bàn nào ít người có thể cho chúng tôi ngồi chung. Ôi, hôm nay không may mắn lắm, hy vọng lúc phát vé tối nay có thể giành được một vé.”

Người này nói đến đây thì vô cùng kích động.

Vương Ký nghe xong, trong đầu hiện ra một dấu chấm hỏi.

Vương Ký nghĩ, anh ta có lẽ đã đánh giá sai về Mỹ Thực Trình Ký rồi...!

Để được ăn trong quán ăn này không chỉ phải xếp hàng, mà còn phải lấy số!

Đây là đạt đến đỉnh cao kinh doanh nào rồi cơ chứ!

Hai người lặng lẽ giãn khoảng cách với người kia, quay vào nhau thì thầm.

Trợ lý nói: “Anh Vương, bọn họ tại sao mà lại yêu thích quán ăn này như vậy nhỉ?”

Vương Ký lắc đầu, trong mắt bỗng loé lên tia sáng: “Xem ra Tiệm Mỹ Thực Trình Ký này hoàn toàn khác với những gì trên mạng nói! Nhiều người thích như vậy, nhất định phải có gì đó đặc biệt!”

“Một quán ăn....có thể có cái gì đặc biệt?” Trợ lý nói thầm, cảm thấy những người này quá nhàn rỗi.

Quán này đông thì đi quán khác, cần gì phải đứng chờ như vậy?

Vương Ký lắc đầu, nói đầy ẩn ý: “Đừng coi thường sự tinh tế ẩn chứa trong món ăn, ai lại không muốn thử ăn những món đồ ăn ngon? Đồ ăn ngon khiến người ta lưu luyến khó quên.”

Anh ta tới tuổi này, cũng từng nếm qua món ăn của các đầu bếp nổi tiếng, thật sự là khiến người ta nhớ cả đời.

Có lẽ là... quán ăn này thật sự đặc biệt?

Trợ lý tuổi trẻ, ăn uống hàng ngày đều là ra ngoài có gì tiện thì sẽ ăn cái đấy, cậu ta vẫn có vẻ không phục: “Nhỡ đâu những người này là kẻ lừa đảo được thuê đến đây để đứng, chờ có người đến hỏi thì sẽ trả lời như vậy.”

Điều này cũng có thể xảy ra, không thể coi thường những chiêu trò kinh doanh hiện nay!

Vương Ký liếc nhìn trợ lý bên cạnh với vẻ chán ghét.

Anh ta chỉ vào một người cách đó không xa rồi nói: “Thấy quần áo của người đó không? Đắt kinh khủng, cả cái đồng hồ đó, làm bao năm nữa thì tôi cũng chẳng đủ tiền mua. Còn cái gã đằng kia, gã lái xe gì? Cậu nghĩ mấy người này có thể là kẻ lừa đảo không?”

Những kẻ lừa đảo như vậy, ai có thể thuê nổi chứ?

Trợ lý: “...”

Không hổ danh là Vương Ký!

Quan sát vô cùng cẩn thận!

Bây giờ đã là buổi tối, độ sáng của đèn bên ngoài không đủ, vì vậy cậu ta chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ, quên mất nhìn quần áo họ mặc.

“Đi, chúng ta ra chỗ bọn họ hỏi một chút!” Vương Ký nói xong, hướng đến chỗ một đôi vợ chồng vừa đi ngang qua.

Hai người kia đang vừa đi vừa nói chuyện, thấy vậy Vương Ký tiến lại gần.

Anh ta là người biết nói chuyện, nên giả vờ là người hâm mộ của quán đến đây, nói rằng bản thân rất buồn rầu vì không có chỗ, nên đành đứng nói chuyện phiếm với cặp vợ chồng kia.

Vương Ký hỏi: “Hai người vừa nãy ăn thử rồi sao?”

1.76145 sec| 2387.203 kb